Home » » Chuyện tình tôi

Chuyện tình tôi

Biên tập bởi Góc yêu thương 360

Có những tình yêu không biết có phải định mệnh không nhưng có lẽ cũng là duyên số cho tôi găp anh và yêu anh, tình yêu đầu tiên và cuối cùng. Một tình yêu tôi luôn trân trọng và mang trong tim, làm hành trang vững bước trên đường đời...
---

---
 Anh hơn tôi năm tuổi và là người bạn thân của anh trai tôi từ ba năm học cấp 3. Ngày đó tôi còn nhỏ và cả anh và tôi đều coi nhau như anh em bình thường và có thể gọi là không thân thiết. Rồi anh không thi đại học mà anh đi làm trên Lạng Sơn gần hai năm. Sau đó anh về và vào Sài Gòn lập nghiệp, ngày anh đi tôi chỉ học lớp 9, mẹ tôi có cho anh ít tiền để làm quà khi anh đi. Tết năm đó anh bỗng gửi cho tôi một chiếc máy tính Casio và tôi cũng không hiểu lý do, sau này nghe anh nói là vì mẹ cho tiền nên anh ngại gửi quà về cho tôi. Lúc đó tôi và anh cũng chỉ ở mức tình cảm anh em, thời gian đó anh cũng thường xuyên điện về hỏi thăm bố mẹ tôi dù nhà tôi không có điện thoại nên phải đi nghe nhờ.
 Ngày đó bố mẹ tôi coi anh như con cái trong nhà nên anh và gia đình tôi rất thân thiết, còn tôi vẫn bình thường, chỉ là bỗng dưng có người gửi quà cho mà lại là chiếc máy tính tôi vẫn mong nên thấy vui, rồi anh vào trong Sài Gòn ở nhờ nhà anh em của bạn và làm thêm băng đĩa cho người ta luôn nên anh có nhiều đĩa học hành lắm, anh gửi về cho tôi học, ngày đó nhà tôi chưa có đầu đĩa, thế là bố tôi mua một cái đầu đĩa mới về cho tôi học, tôi vui lắm nhưng cũng chẳng biết cảm giác gì ngoài tình cảm anh em.
 Gần tết năm lớp 10 nhà tôi sắm 1 chiếc điện thoại bàn nên anh cũng thường xuyên điện về hỏi thăm hơn, thi thoảng tôi nghe máy thì cũng như anh em bình thường. Năm đó, anh cũng thi đại học và vừa học vừa làm trong đó luôn, anh hỏi thăm học hành của tôi và nói nếu tôi được giấy khen thì anh sẽ có quà cho tôi, lúc đó cảm giác tôi vui lắm như một đứa trẻ được anh hứa cho quà ấy, rồi cũng mong Tết anh về vì thấy anh quan tâm thì hạnh phúc lắm nhưng vẫn vui theo tình cảm anh em thôi.


 Tết năm đó anh về và có chở tôi đi mua bánh kẹo để sinh nhật vì sinh nhật tôi ngày 4 âm Tết, đúng là lần đầu tiên tôi ngồi xe một người khác giới mà không phải là anh em, tôi thấy sợ sợ, khi tôi kêu lạnh, anh nói ôm anh đi, tôi bỗng giật mình và dù ngồi sau nhưng vẫn lo lắng vì lần đầu tôi nghe thấy anh mạnh miệng thế dù là một câu đùa vô tình của anh, nhưng tôi còn nhát lắm, nói đến chuyện tình cảm là tôi sợ. Sau hôm đó, anh thường xuyên qua nhà tôi hơn, mọi người cũng hay chọc hơn và gần như tôi và anh bắt đầu có tình cảm với nhau.
 Ngày anh chuẩn bị vào lại Sài Gòn, anh có nói tôi viết thư cho anh, vì chị họ của anh lấy chú của tôi, mà mấy bữa sau chị có vào gần chỗ anh nên anh nói tôi gửi qua chị cho anh. Tôi hồi hộp và cũng không biết viết gì hết, nhưng gần như trái tim đã rung động nên tôi viết và kèm theo một hộp kẹo gửi vào cho anh. Nhận được thư chắc anh cũng vui lắm, và anh xin địa chỉ ở trường để gửi thư cho tôi, anh có gửi cho tôi một lá thư kèm theo chiếc đĩa nhạc trong đó anh có viết anh thương tôi và mong được tôi chấp nhận tình cảm, nửa vui nửa lo sợ nhưng tôi vẫn không tin anh dành tình cảm cho tôi vì lúc đó tôi còn trẻ con và nghĩ rằng có lẽ đó là tình cảm anh em thôi chứ anh không để ý tới một con nhỏ tự ti như tôi đâu.
 Rồi cứ thư qua lại thường xuyên, anh thường viết cho tôi khi nhận được thư tôi và tôi cũng thế nhưng vẫn chưa tin anh hẳn, vì anh là người hơn tôi nhiều tuổi, suy nghĩ chín chắn hơn tôi và trong Sài Gòn anh sẽ có nhiều bạn gái chứ không để ý tới con bé quê mùa như tôi, rồi nghĩ có lẽ anh chỉ trêu đùa tôi thôi, và ý nghĩ đó đôi khi làm anh cáu giận với tôi vì anh đã cố giải thích nhiều nhưng tôi không tin. Anh và tôi có gửi hình cho nhau rồi lúc trưa đi học ở lại trường tôi có ra mạng để chat với anh, mỗi tuần tôi và anh đều gửi những lá thư dài 4 tờ giấy đôi cho nhau, rồi ngày nào tôi và anh cũng mong ngóng thư nhau, cứ thế một năm trôi đi thư qua lại tôi và anh dần gần nhau hơn, tôi mong tới ngày Tết để được gặp anh và chắc anh cũng thế.
 Tết lớp 11 anh về và đã ôm tôi, cảm giác tôi rất sợ khi lần đầu có người đàn ông ôm tôi và lại là người tôi yêu, anh và tôi đã yêu nhau và tôi trao nụ hôn đầu tiên cho anh trong cảm giác sợ sệt. Ngày anh đi tôi đã khóc và ôm anh, tôi không muốn xa anh vì một năm nữa tôi mới gặp lại anh. Nhưng rồi anh vẫn phải đi vì công việc và học hành, lại một năm xa anh, tôi suy sụp và học hành đi xuống, bố mẹ tôi biết và bắt đầu ngăn cản tôi, bố mẹ không muốn tôi học mà yêu rồi cũng không thích tính cách anh, làm anh em được chứ yêu đương không được, thế là tôi càng mất tập trung học thêm, rồi rào cản gia đình cứ dần dần lớn lên với hai chúng tôi. Lúc đó tôi chưa dám nói gì với anh hết, còn anh thì đã thử lòng tôi bằng việc anh điện về nói anh bị bệnh nặng lắm rồi mọi người trong nhà ngồi nói chuyện tôi nghe thấy, cảm giác lúc đó tôi muốn khóc vì thương anh rất nhiều, tôi sợ điều gì đó xảy ra với anh, tôi thương anh lắm, tôi điện cho anh nhưng anh cũng không nói gì, có lẽ lúc đó tôi mới biết tôi thương anh nhường nào và càng yêu anh nhiều hơn.


 Chúng tôi yêu nhau chỉ qua những lá thư qua lại nhưng thật hạnh phúc dù gia đình có làm tôi buồn nhưng có anh luôn động viên tôi cố gắng làm tôi có niềm tin hơn vào tình yêu của anh dành cho tôi, tôi cảm giác nó thật giản dị nhưng luôn ngập tràn hạnh phúc trong tôi. Cứ thế thời gian trôi đi, Tết lớp 12 tôi đan một đôi khăn tặng cho tôi và anh, dù tôi không biết đan nát nhiều nhưng tôi cũng cố gắng tự tay làm một cái gì đo tặng anh thật ý nghĩa. Anh cũng tặng tôi một chiếc áo khoác và đó là mốn quà tiền bạc đầu tiên tôi nhận của anh. Năm đó bên anh tôi hạnh phúc lắm, chúng tôi đi chơi và bên nhau nhiều vì anh được về sớm và tôi đi trọ cũng thoải mái hơn khi có bố mẹ. Anh về mà không nói trước tôi, sang hôm đó tôi chuẩn bị đi học trên phòng trọ, bỗng thấy anh xuất hiện trước cửa phòng trọ, tôi thật sự bất ngờ và hạnh phúc. Tôi đã ôm lấy anh trong hạnh phúc và đã khóc khi thấy anh gầy đi rất nhiều sau một năm rồi tôi càng thương anh nhiều hơn.
 Dù gia đình ngăn cản tôi rất nhiều nhưng chúng tôi vẫn im lặng vì chúng tôi không muốn mọi chuyện rối tung lên để gia đình và chúng tôi đều mệt mỏi rồi chẳng giải quyết được việc gì. Ngày tết trôi qua thật nhanh, anh phải vào lại Sài Gòn và một năm nữa chúng tôi mới được gặp nhau, 12h trưa anh đi, mà 11h tôi mới tan học, anh đón tôi về phòng trọ nhưng tôi chỉ ôm anh và khóc, tôi không cho anh đi, bạn bè phải kéo tôi ra, anh cũng không muốn xa tôi, nhìn anh bước ra cửa tôi khóc và tưởng tượng một năm nữa được gặp anh tôi sẽ khổ thế nào, đã hai năm phải xa anh rồi, cứ nghĩ thế tôi lại càng khóc, chiều đó tôi không ăn uống gì mà cứ nằm khóc, 1h30 chiều xe chạy qua chỗ tôi, tôi đứng đợi anh đi qua để tiễn, vừa đi tôi vừa khóc, trước khi đi anh có đưa điện thoại của anh cho tôi và tôi không liên lạc được với anh. Xe chạy qua tôi chỉ kịp nhìn lướt anh, tôi đã khóc rất nhiều hôm đó, tôi vẫn không tin anh đã đi và một năm nữa đối với tôi quá dài và còn nhiều khó khăn tôi phải một mình không có anh.
 Cũng ba năm cấp 3 trôi qua, dù tôi muốn vào ở gần anh nhưng tôi không muốn bố mẹ lo lắng thêm cho tôi nên tôi chọn thi ngoài Bắc. Tôi đã không đậu vào trường tôi thi và điểm nguyện vọng 2 trong Sài Gòn thấp hơn nên mẹ tôi đồng ý cho tôi vào đây học, nhưng gia đình tôi luôn lo ngại khi tôi gần anh. Không biết là duyên số hay định mệnh đã cho tôi được gần anh. Ngày tôi vào đây tôi gặp anh tôi ngại lắm vì nhìn tôi quê mùa và xấu xí, tôi tưởng anh sẽ nhanh chán tôi vì nhìn tôi như thế. Nhưng anh vẫn thương tôi rất nhiều, anh lo cho tôi từng chút vì anh nói anh sẽ bù đắp những năm qua anh để tôi một mình và đúng như thế, thời gian anh làm việc cũng thoải mái nên anh dành cho tôi nhiều thời gian dù anh ở xa tôi gần 30km nhưng anh vẫn xuống đi học cùng tôi, nấu những món ngon đưa cho tôi, anh thương tôi vì xa nhà cuộc sống lạ lẫm phải ở ghép với người ta và không may mắn người ta không tốt, thời gian xa nhà tiếp xúc cuộc sống mới cũng khó khăn với tôi dù tôi cố gắng động viên chấp nhận nhưng vẫn không tránh khỏi giữa lý thuyết và thực tế.
 Thật may mắn khi anh luôn ở bên tôi để tôi có đông lực hơn. Tôi đã sợ gần anh hạnh phúc sẽ nhạt đi khi hiểu nhau quá rõ, như người ta nói yêu lâu rồi chán. Tôi sợ anh không còn thương tôi như trước nữa, sợ anh cáu giận tôi sẽ tủi thân và ân hận khi chọn vào đây bên anh. Nhưng anh lại luôn làm tôi cảm giác yên tâm, bên anh tôi thấy tình yêu thương luôn ngập tràn và không vơi đi, anh còn yêu tôi nhiều hơn và quan tâm tôi quá nhiều khi tôi trẻ con hay cáu với anh, nhưng anh luôn chịu đựng vì tôi chỉ nóng giận chút xíu rồi lại thấy thương anh hơn. Trong tình yêu không nên so sánh nhưng tình yêu của anh đã làm tôi không thể thay đổi suy nhĩ tình yêu của tôi chỉ dành riêng cho mình anh thôi.


 Đã bốn năm gần anh trôi qua biết bao nhiêu khó khăn với chúng tôi khi gia đình luôn ngăn cản chúng tôi. Tôi cũng buồn vì xa gia đình tôi thấy thương bố mẹ và yêu gia đình tôi nhiều lắm, những lúc đó anh hiểu tôi và luôn động viên tôi để tôi không suy nghĩ nhiều và khó xử khi đúng giữa anh và gia đình, anh đã hi sinh cho tôi rất nhiều. Bốn năm bên anh và 3 năm xa cách, những lời động viên và hành động của anh đã làm niềm tin và sức mạnh trong tôi rất nhiều. Còn nhớ năm hai tôi có ở với anh trai, tôi bị ốm, anh lặng lẽ xuống chăm sóc tôi và anh cũng bị sốt, tôi ôm anh mà người anh nóng ran lên nhưng anh vẫn cố chịu đựng để chăm sóc tôi, tôi đã muốn khóc rất nhiều vì những gì anh dành cho tôi, và chưa bao giờ tôi ân hận khi chọn anh. Ngoài thời gian đi làm anh chỉ muốn bên tôi, còn tôi tuổi trẻ thích vui bên bạn bè nên nhiều khi làm anh buồn, cũng có một số người thích tôi, đương nhiên được ai đó thích là điều hạnh phúc, nhưng khi tiếp xúc với những người đó thì tôi lại càng thấy trân trọng tình yêu anh dành cho tôi, tôi luôn coi hạnh phúc của chúng tôi là những điều thiêng liêng và nó đã dạy tôi trưởng thành lên rất nhiều. Bên anh cuộc sống vật chất chỉ đủ tiêu cho sinh hoạt hàng ngày nhưng chúng tôi luôn hạnh phúc dù đã bảy năm qua. Bảy năm biết bao khó khăn và điều tiếng dèm pha của xóm làng mà anh phải chịu đựng. Tôi không quan trọng hình thức, dù những người dành tình cảm cho tôi có thể hơn anh nhiều thứ nhưng với tôi tình yêu hạnh phúc anh dành cho tôi chỉ có duy nhất mình anh làm được. Tôi luôn tự hào và trân trọng vô cùng.
 Năm nay tôi đã ra trường và anh cũng gần 30 nhưng tôi và anh đều muốn một cuộc sống không gò ép nên chúng tôi dự định năm sau sẽ xin phép gia đình làm đám cưới, năm sau chúng tôi sẽ cố gắng ổn định công việc để có một mái ấm giản dị và bình yên hơn.
 Hạnh phúc với tôi có lẽ chỉ đơn giản thế thôi. Tôi muốn nói với anh rằng tôi rất yêu và thương anh, cảm ơn anh đã đến bên tôi và đem cho tôi những điều hạnh phúc trong cuộc sống giúp tôi vượt qua khó khăn. Có những điều rất nhỏ nhoi trong cuộc sống nhưng lại rất bình yên và ý nghĩa, chúng ta hãy biết trân trọng những gì mình đang có để sau này không phải ân hận, hạnh phúc đơn giản chỉ thế thôi!

0 comments:

Post a Comment