- "Ô, chị ở đâu ra thế?" – Một nhóc cao hơn
nó 1 cái đầu, nhưng chắc còn ít tuổi hơn nó
chạy đến hỏi.
- "Chị ở đây chứ ở đâu?" – Nó trả lời..
- "Sao e chưa gặp chị bao giờ nhỉ??" – Nhóc
thắc mắc
- "À, chị mới ở TB lên e à, chị là e gái của
chị kia.." - Nó chỉ vào bà chị gái đang bán
hàng phía trong và trả lời…
- "Chị ơi, chị kia là em gái chị à? Sao e chưa
nghe thấy chị kể bao giờ nhỉ? Giới thiệu cho
e nhé!!" – Nhóc chạy vào phía trong và hỏi
chị gái nó..
- "Đấy, em tán được thì tán…" – chị gái nó
vừa cười vừa nói.
Tất cả mọi người trong cửa hàng đều cười…
Nó và nhóc quen nhau như thế đấy..
Lần đó là kì nghỉ hè năm lớp 11..nó lên HN
chơi và gặp nhóc…nhóc thua nó 2 tuổi..quê
ở Hà Nam..cũng lên HN chơi giống
nó..nhưng nhóc năm nào cũng lên chơi hết
kì nghỉ hè..còn nó chỉ lên được vài ngày…
Có lẽ tất cả mọi người đều không để ý đến
cả 2 đứa nó, khi mà 2 đứa suốt ngày chị chị
em em không rời…
Hết 1 tuần, nó phải về quê để đi học…nhóc
hẹn gặp nó vào mùa hè năm sau..nó
cười..gật đầu đồng ý..
Nó trở về quê..chuẩn bị sách vở cũng như
quần áo để bắt đầu một năm học
mới..chẳng nhớ gì tới cậu nhóc mà nó đã
quen…
Cho tới một ngày…
- "Có đứa nào hỏi con này.." – Bố đưa nó
cái điện thoại
- "A lô, ai vậy nhỉ??"..-Nó đang thắc mắc tại
sao có ng bít sdt papa nó
- " hihi..đoán đi xem là ai??" -Đầu dây bên
kia là giọng 1 thằng con trai
- "Ai đấy, nói tên nhanh không bố mắng
chết giờ.." – Nó nói típ
- "em đây, chị có khỏe không? Nhớ chị chết
đi được.." – Đầu dây bên kia nói tiếp
- "À, N.Anh à?? Sao e có sdt papa chị
vậy??" – Nó vẫn thắc mắc
- " Chị gái chị cho đấy!! Chị thấy e thông
minh không? Không cần đợi đến mùa hè
năm sau mà vẫn có thể nói chuyện được
với chị..hihi" – Nhóc hí hửng khoe
- "Ừ..em thông minh..nhưng bây giờ không
nói chuyện được đâu..chị phải đi học ùi.." –
Nó trả lời
- "Vậy chị đi học đi..tối về e nhắn tin vào
số này nhé!" – Nhóc nói
- "Không được đâu..bố chị mắng đấy" – Nó
hốt hoảng
- "kệ chị, e cứ nhắn tin, chị phải trả lời
đấy.."
- " Ừ..thôi nha!!"
- "Vâng! Đi đường cẩn thận chị nhé!"
Nó vui..đơn giản là vì có một người nhớ
đến nó..
Buổi tối, sau khi đi học thêm về, nó tắm
giặt, ăn uống xong xuôi, ngồi vào bàn học
lấy sách vở ra..
Chợt nhớ đến nhóc, nó chạy xuống mượn
điện thoại papa, nói dối là nhắn tin hỏi chị
gái vài thứ…Cầm điện thoại trên tay, nó
thở phào nhẹ nhõm, cũng may nhóc chưa
nhắn tin đến..Để điện thoại ngay ngắn trên
bàn, nó học…nhưng chẳng tập trung, cứ thi
thoảng lại nhìn cái điện thoại…
"bip bip." Tin nhắn đây ùi…
- "Chị đang làm gì đấy? Đã ngủ chưa?"
- "Chị đang học bài, chị đã nói không nhắn
tin ùi, sao e không nghe lời chị"
- "Kệ chị chứ, sao e phải nghe lời chị"
- "Haiz..thế e không học bài à?"
- "Không! Nhớ chị không học được"
- "Ẹc..đùa à?? Không thích đùa thế đâu
nhé!"
- "Em nói thật mà, đùa đâu mà đùa!"
..............................
…………
……..
Cứ như thế, hầu như tối nào 2 đứa cũng
nhắn tin nói chuyện với nhau, chuyện ở lớp,
ở trường, chuyện thi cử, chuyện bạn bè và
gia đình…
Một năm sau đó…
Nó lên HN thi ĐH….
- " A..chị đây rồi, 1 năm mới gặp mà chị
chẳng lớn thêm tí nào..vẫn thấp hơn
em..haha" – Nhóc toe toét cười
- "Này!! Nói thế là chị giận đấy, ít nhất chị
cũng cao thêm vài xentimet đấy nhé!!" –
Nó tức khi có ng nói nó không lớn thêm tí
nào
- "Thật thế không? Nhưng sao nhìn chị vẫn
như học sinh tiểu học vậy nhỉ??" – Nhóc
chọc tức
- " Hừ..không thèm nói chuyện với em
nữa.." – Nó giận rùi bỏ đi
- "E đùa thôi, hihi…em có quà cho chị
này…" – Nhóc gọi nó lại rùi khoe
- "Trời! lại có cả quà cơ à?? Đâu??" – Nó háo
hức
- "Đi theo em…" – Nhóc kéo nó đi
- "Đi đâu??" – Nó thắc mắc
- "Thì cứ đi rùi biết.."- Nhóc cười nhăn nhở
….
Nhóc dắt nó đi lang thang vào trong khuôn
viên trường ĐH, rùi lên tầng 9 nhà A10…
- "Quà đấy!! chị thích không?" – Nhóc nói
- "Đâu? Chị có thấy quà đâu?" – Nó trả lời
- "Chị không nhìn thấy à?? Đẹp không??" –
Nhóc nói và chỉ tay về phía trước
Đứng từ cửa sổ tầng 9 nhà A10…Nó nhìn
xuống..công nhận đẹp…từ đây có thể nhìn
thấy hết mọi thứ…nhìn về phía nội thành
mờ mờ ảo ảo…cũng là lúc trời gần tối, ánh
đèn đường đã được bật càng làm cho khung
cảnh mờ ảo và đẹp hơn bao giờ hết…
- "Em thích chị…" - Nhóc nói khiến nó giật
mình..
- "Hờ..em điên à?" – Nó trả lời cộc lốc
- "Thật mà..em thích chị"
- "Này!! Chị giận đấy nhé!" – Nó chau mày
trả lời
- "Em nói thật sao chị không tin.."
- "Chị không tin…thích gì cơ chứ!!"
- "Em hỏi ý kiến của chị gái chị ùi, chị ấy
đồng ý cho em tán chị..haha"
- "Nhưng chị không đổ đâu nhé!! Chị không
yêu người ít tuổi hơn đâu.."
- "Sao thế??"
- "Thì là chị không thích thế thôi.."
- "Thế chị có thích em không?"
- "Không!"
- "Eo..em buồn rồi."
- "Kệ em..thôi..mình đi xuống đi.."
- "Vâng! Từ mai e sẽ tán chị, để chị phải
thích em..hihi"
- "Trời! Nhóc này!!"
...........................
Về nhà nó cũng quên béng đi câu chuyện
giữa nó và nhóc. Bởi nó đang hí hửng vì
mới được chị gái mua cho chiếc điện
thoại…mấy ngày sau đó nó ở nhà ôn bài
chuẩn bị cho kì thi…và cũng không hề nhớ
tới nhóc..
- "Chị ơi, mai thi tốt nhé!" – Điện thoại nó
có tin nhắn đến
- "Ukm. Cảm ơn em nhé!" – Nó trả lời
- "Vâng. Hihi. Chị ngủ sớm đi, mai còn đi
thi"
- "Chị bít rùi mà. Chúc em ngủ ngon!"
Trước ngày thi nhóc nhắn tin cho nó như
thế…tự dưng nó mỉm cười…
…………………………
Cuối cùng cũng xong kì thi..nó có thể thoải
mái tư tưởng rùi..chợt nhớ tới nhóc..cầm
điện thoại lên..đang chuẩn bị nhắn tin cho
nhóc thì nhận được tin nhắn..
- "Chị ơi, đang làm gì đấy? Đi chơi không?"
– Trùng hợp thế đấy..
- "Chị không làm gì cả..nhưng phải hỏi chị
gái chị đã" – Nó trả lời lại luôn
- "Không phải hỏi đâu, em hỏi cho chị rồi" –
Nhóc hí hửng
- "Vậy à? Vậy đợi chị ở ngoài cửa hàng
nhé!"
- "Ok!"
Mặc quần áo và ra cửa hàng của anh
chị..nhóc đã đứng đợi sẵn ở đấy..mọi ng lại
cười vì thấy 2 chị em thân thiết…
- "Người yêu em đấy!" – Nhóc khoác vai nó
rùi cười tít mắt nói
- "Cái gì? Chị đá chết em bây giờ" – Nó hốt
hoảng hất tay của nhóc xuống
- "Thì là người yêu cũng được chứ sao?" Chị
gái nó trêu
- "Không! Chị mà nói thế là em méc mẹ
đấy!" Nó nói gần như hét
- "Thôi! N.Anh dẫn em chị đi chơi đi, đi
đường cẩn thận nhé! Nó không biết đường
đâu nên em phải trông chừng nó đấy!" –
Chị gái nó nhắc nhở
- "Em biết rồi mà! Chị cứ yên tâm đi..hihi"
Nhóc toe toét
Nhóc sinh năm 93 mà thông minh lanh lợi
quá..đi đường nào nhóc thuộc hết..chả bù
cho nó..chả biết cái gì..đi xe bus mà nó say
xe gần chết..nhóc thấy nó say xe nên lôi
nó xuống đi bộ…2đứa loanh quanh trong
công viên thủ lệ mãi..hết chạy nhảy ở chỗ
này rồi lại qua chỗ kia… thích thú hệt như
con nít khi lần đầu tiên đi chơi vườn bách
thú…
Chạy nhảy chán ở công viên thủ lệ xong
nhóc rủ nó đi ăn kem ở bờ hồ…nó gật đầu
cái rụp…vì nó nghe bọn bạn nói kem ở bờ
hồ ngon lắm mà chưa được ăn lần nào..lại
leo lên xe bus ra bờ hồ..nhóc dẫn nó đi ăn
kem…nó ăn hết 3 cái mà vẫn mún ăn
nữa…công nhận là ngon!! Ăn xong kem thì
trời cũng nhá nhem tối…2 đứa lang thang
ngoài bờ hồ…rồi ngồi nghỉ ở ghế đá…gió
mát..cảnh đẹp..nó có cảm giác lạ lạ…
- "Chị thấy thế nào" – Nhóc bất chợt hỏi
- "Đẹp thật đấy! Lần đầu tiên chị thấy cảnh
đẹp như thế này" – Nó trả lời
- "Chị thích không? Nếu chị thích thì ngày
nào e cũng dẫn chị đi" – Nhóc cười
- "Hì, cảm ơn em!" – Nó bối rối
Cả 2 ngồi im lặng bên nhau..không biết
nhóc ngĩ gì..nó cũng không biết nó nghĩ
gì..nhưng có lẽ..nhóc cũng có cảm giác lạ
lạ giống nó..
Chuông điện thoại reo cắt ngang dòng suy
nghĩ của cả hai..chị gái nó gọi..đã đến giờ 2
đứa phải về…
Trở về nhà, cơm nước xong xuôi..nó ngồi
xem tivi 1 lúc và trở về phòng
Có 1 tin nhắn đến:
- "Chị ơi! E yêu chị mất rồi! Lúc ngồi ở bờ
hồ tim e đập nhanh lắm! Hình như em yêu
chị thật ý!"
- "Em bị sao đấy! Cái này không phải là tình
yêu đâu! Chỉ là tình cảm thoáng qua thôi!
Không phải tình yêu!" Nó bối rối trả lời..
- "Nhưng nếu em yêu chị thật thì sao? Chị
có yêu em không?"
- "Chị không biết nữa.." – Nó suy nghĩ 1 lúc
rồi trả lời..
Nó thấy lạ lắm..thấy sợ nhóc hay sao
ý..không dám nói chuyện nhìu với nhóc
nữa..sợ rằng nhóc và nó sẽ yêu nhau như
nhóc cảm nhận…
Nó nằm nhớ lại buổi đi chơi ngày hôm
đó..vui thật..chưa bao giờ nó được chạy
nhảy tự nhiên như thế..chưa bao giờ nó
cảm thấy hạnh phúc như lúc ngồi cạnh
nhóc ở ngoài bờ hồ…nó thấy tim đập
nhanh hơn..bị sao vậy nhỉ?? Không cần tìm
câu trả lời, nó ngủ luôn một giấc tới tận
sáng!
- "Dậy thôi chị ơi! Ngày mới đến rồi, dậy
tập thể dục rồi ăn sáng nào!" – Vừa mở
mắt ra nó đã nhận được tin nhắn của nhóc
Nó mỉm cười…..nhưng chợt nhớ lời nhóc
nói đêm qua nên nó không nhắn tin lại..
Và ngày nào cũng thế, 1 tin nhắn chúc ngủ
ngon, 1 tin nhắn chúc ngày mới…cứ đều
đặn..cho dù chỉ có tin nhắn đến mà không
có tin nhắn trả lời…
Bắt đầu phải suy nghĩ rồi đây..nó bắt đầu
thấy ngại khi nói chuyện với nhóc..mặc dù
trước mặt mọi người..nhóc cố tỏ ra tự
nhiên..nhưng nó thì không thể tự nhiên
được…
- "Chị không muốn chơi với em nữa à?" –
Nhóc nhắn tin hỏi nó thế
- "E hâm hấp à? Ai nói thế?"
- "Thì em thấy như thế mà, chị toàn tránh
không nói chuyện với em thôi!"
- "Không phải thế đâu?" – Nó chối
- "Vậy là như thế nào?" – Nhóc hỏi lại
- "Chị không biết!" – Nó đáp
- "Cái gì chị cũng không biết, hỏi chị có yêu
em không thì chị cũng không biết, vậy chị
biết những gì? Em ghét chị" – Nhóc nhắn
tin lại
- "Chị xin lỗi, nhưng thật sự là chị không
biết mà..em đừng nói thế nữa được
không?"
Nhóc im lặng…nó cũng im lặng…
Vài ngày sau đó, nó không gặp nhóc…ra cửa
hàng của anh chị cũng không thấy nhóc
đâu..tự dưng nó nhớ…nhớ lắm..nhớ những
lúc 2 chị em ngồi nói chuyện với
nhau..cùng nhau chơi trò chơi..nhớ lúc đi
chơi ở công viên thủ lệ..và nhớ cả lúc ngồi
ghế đá…
Nó nhắn tin cho nhóc:
- "Em đâu rồi, chị ra cửa hàng mà không
gặp em"
- "Em về quê rồi chị ạ!" – Nhóc trả lời
Có cảm giác gì lạ lắm..nó buồn…vậy là còn
lâu nữa mới gặp nhóc..sao nó lại buồn như
thế chứ?? Có phải nó cũng thích nhóc
không? Vậy sao khi nhóc hỏi thì nó lại
không trả lời….
- "Chị làm sao đấy?? Sao không nhắn tin
lại?" – Nhóc lại hỏi
- "À, chị không sao? Hic..em về sao không
nói với chị?" – Nó rep
- "Em thấy chị không thích nói chuyện với
em nên em không chào chị nữa, thế chị có
nhớ em không?"
- "Có" - Nó bối rối đáp
- "Chị nhớ em thật à??"
- "Ừm..hic"
- "Thế chị có thích em không?"
- "Có"
- "Chị thích em thật à?"
- "Ừm..hic" – Nó trả lời theo những gì nó
nghĩ
- "Trời ơi! Em vui quá!! Mai nói chuyện chị
nhé! Em chưa về quê đâu..hihi"
- "Á..e lừa chị à?" – Nó tức
- "Vâng! Như thế mới bít chị nhớ em"
- "Híc..thôi..em chưa về là may ùi..mai gặp
nhé!"
- "Ok .hihi. nhớ chị quá!"
Nó mỉm cười…đúng là nó cũng thích nhóc
mà..vậy tại sao phải giấu diếm tình cảm
chứ…nó vui..từ giờ nó có thể tự nhiên hơn
với nhóc rồi..từ giờ nó có thể rep tin nhắn
chúc ngủ ngon và ngày mới của nhóc rồi…
………………
- "Ngày mai em phải về quê rồi, bây giờ chị
ra ngoài, e gặp chị 1 lát được không?" –
Nhóc nhắn tin cho nó
- "Mai e về rồi sao? Sao bây giờ mới nói?" –
Nó hỏi lại ngay
- "Vâng! Bố em gọi em về rồi.."
- "Ok! Đợi chị 15 phút nhé! Ngoài cửa hàng
nhé!"
- "OK"
Gặp nhóc..trông nhóc buồn buồn khiến nó
cũng buồn theo…nhóc và nó lang thang
trong trường…rồi ngồi ghế đá ở sân thể
dục…vì là đang kì nghỉ hè nên sân trường
cũng vắng…chỉ có nó và nhóc…
Cả 2 ngồi im lặng..giống như lần trước
ngoài bờ hồ…gió thổi bay bay mái tóc
nhóc…dưới ánh đèn điện..nhìn nhóc đáng
yêu hơn, to lớn hơn…
- "Em yêu chị" – Nhóc lại bất chợt nói khiến
nó giật mình
…..Nó im lặng
- "Sao chị không nói gì? Chị cũng thích em
phải không? Vậy là em có thể yêu chị phải
không?" – Nhóc vẫn cố nói
Nó vẫn im lặng
Bất chợt, nhóc quay sang ôm chặt nó…nó
đẩy nhóc ra..nhưng không được…nhóc ôm
nó chặt quá…nó ngồi im trong vòng tay
nhóc và tự dưng khóc…
Nó không hiểu tại sao nó khóc..tại vì từ
ngày mai nó sẽ không gặp được nhóc
nữa..hay vì nhóc nói yêu nó..vì sao?? Vì
sao??
- "Chị buồn vì từ mai không gặp e nữa à?" –
nhóc hỏi nó
Nó im lặng…
- "Chị làm người yêu em nhé! Được không?
Em không trẻ con đâu…em thấy chị còn trẻ
con hơn em ý..được không chị?"
Nó im lặng..và gật đầu…
Dưới ánh đèn điện..có 2 người ngồi bên
nhau..cả 2 im lặng không nói gì..nhưng như
thế là đủ…bởi vì họ đều cảm thấy hạnh
phúc…
………………………..
Vậy là nhóc đã về quê…từ nay sẽ không
được gặp nhóc nữa..nó buồn..
Đang ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ thì có tiếng
chuông tin nhắn
- "Người yêu ơi, đang làm gì đấy!" – Nhóc
nhắn tin cho nó
- "Đang ngồi nghịch linh tinh thôi!! Hihi,
đang làm gì đấy?" - Nó trả lời
- "Nghịch gì?? Chơi búp bê à?? Haha"
- -"Ẹc..chị mà chơi búp bê thì em nghịch ô
tô đồ chơi chắc…"
- "Sao lại gọi là em, phải là anh chứ?"
- "Cái gì? Anh á…con lâu mới gọi là anh
nhé!"
- "Ơ..là người yêu không gọi là anh thì gọi
là gì?"
- "Không biết!"
- "Gọi là anh đi, như vậy mới đúng là người
yêu!!"
- "Nhưng thấy nó kì kì..không quen!"
- "Eo..em cũng vậy!" – Nhóc đáp
- "Trời! Đã là người yêu mà còn xưng em
à?"
- "Á..em quên mất!"
- "Hự..ứ làm người yêu nữa đâu..buồn cười
lắm.." – nó trả lời
- "Không biết đâu..hôm qua nhận lời rồi
mà..thôi..xưng anh – em cho đúng là người
yêu nha!"
- "Ừ…chị biết rồi"
- "Oa oa..lại kêu chị rồi kìa"
- "Ơ..quên mất…xin lỗi em"
- "Hự..lại chị -em à? Chán chị thế?"
- "Ừ nhỉ? Quên mất..xin lỗi anh nha!! Hihe"
– Nó mỉm cười
Cứ thế đấy..khi thì chị - em, khi thì anh –
em…
Nó lên Hà Nội học..mỗi tháng nhóc lên
chơi với nó 1 ngày…vào ngày chủ nhật…cả
2 đi chợ, nấu cơm…rồi đi chơi vòng quanh
HN…yêu nhóc..nó trẻ con hơn..còn nhóc
thì trưởng thành hơn…bọn bạn vẫn nhắc
nó..yêu ng ít tuổi hơn sẽ khổ lắm đấy..cứ
phải chăm sóc ng ta hoài…nó mỉm cười…
toàn là nhóc chăm sóc nó mà…cứ đều đặn
ngày nào nó cũng nhận được tn chúc ngủ
ngon và chúc ngày mới…mỗi ngày nhóc lại
đem đến cho nó một câu chuyện cười…để
khi đọc xong nó phải phá lên cười(ngay cả
khi đang ngồi trên xe bus)…nhóc nhắc nó
phải dậy ăn sáng…phải ăn đủ 3 bữa cơm…
nhóc chắc nó phải mặc ấm, phải đeo khăn
khi ra ngoài…nhóc quan tâm và chăm sóc
nó…khoảng cách về tuổi tác đối với nó
chẳng còn ý nghĩa gì……
………
Cứ như thế suốt 2 năm…nhóc trưởng
thành hơn rất nhiều..còn nó vẫn trẻ con
như thế…
Trước ngày 8.3 năm ngoái…nó đi chơi với
bạn…để quên điện thoại ở nhà…nhóc gọi
nó không nghe được máy..nhắn tin nó cũng
không trả lời được…nhóc gọi ngay cho chị
gái nó…chị nó hốt hoảng đến nhìn thấy cửa
phòng nó khóa…gọi cửa thì không có ai…cả
nhà lo lắng vì không biết nó đi đâu…đến 9h
tối nó mới về…đến phòng thấy anh chị nó
đứng cả đấy…nó sợ..khóc thét..vì đó là lần
đầu tiên nó đi chơi mà không hỏi…cứ tưởng
anh chị không biết…nó bị mắng te tua..anh
chị gọi điện về quê méc mẹ..mẹ lại gọi
điện lên mắng…nó nằm khóc ròng..nó giận
nhóc vì nhóc gọi cho chị gái nó..nhóc nói
thế nào nó cũng không nghe…
Đến ngày 8.3..nhóc có mặt trước cửa
phòng nó từ 8h sáng..trên tay cầm 1 bông
hoa hồng nhung rất đẹp…lần nào cũng
thế..chỉ 1 bông duy nhất…nó thích được
tặng 1 bông mà…nó mở cửa nhìn thấy
nhóc nên đóng cửa luôn…
- "Anh xin lỗi ..chỉ là anh quá lo lắng
thôi..em mở cửa đi…sáng nay anh đã bỏ 1
buổi học rồi..em không mở cửa là chiều
anh cũng bỏ học luôn đấy!" – Nhóc nhắn tin
Tự dưng thấy thương nhóc, không muốn vì
nó mà ảnh hưởng đến việc học của nhóc
nên nó ra mở cửa…giận dỗi gì rồi cũng qua
hết…nhưng nghĩ lại thì nó mới là người
phải xin lỗi…nó sai…chỉ là nhóc quá lo lắng
cho nó …nhưng với cái tính ngang bướng
của nó thì nói ra lời xin lỗi rất khó…
Tình yêu của nó cứ như thế…vui có..buồn
có..đã có những lúc tưởng như sẽ phải
dừng lại..nhưng chính nhóc đã khiến tình
yêu của 2 đứa bền chặt hơn…sau mỗi lần
giận dỗi lại thấy yêu thương nhau nhiều
hơn…nhóc luôn mang đến cho nó những
điều bất ngờ…và những điều lãng mạn và
thú vị…nó..cảm thấy rất hạnh phúc!!
Nhóc thi Đh, cùng trường với nó nhưng
không đủ điểm…nhóc đi nghĩa vụ…vậy là
nhóc và nó sẽ không được gặp nhau trong
thời gian dài..cả 2 đều hi vọng khoảng cách
và thời gian sẽ khiến tình yêu đẹp hơn…
Xa nhóc, nó đi chơi nhiều hơn..cũng chỉ là
đi chơi cùng với bạn hồi cấp 2 thôi…hầu
hết là những cuộc đi chơi xa cùng với mấy
đứa bạn thân…nhóc biết…nhóc không
cấm…nhưng nhóc buồn…
- "Em đi chơi xa anh không cấm! Nhưng
nếu em có bị làm sao thì anh không biết m
sẽ thế nào đâu.." – Nhóc nhắn tin cho nó
- "Em biết rồi mà..đi cẩn thận là được mà"
- "Em có hỏi ý kiến chị gái không đấy?"
- "A hâm à? E hỏi làm gì? Hỏi rùi chị ý bắt
em ở nhà à?"
- "Sao em có thể như thế chứ? Nếu chị ấy
không cho đi thì đã sao? Ở nhà thì cũng có
sao đâu..em làm a thấy thất vọng rồi đấy?"
- "Hic..anh k muốn em đi chơi? Thế sao a
không về chơi với em? Anh về thì e không
đi nữa…"
- "Em nói thế thì anh chịu em rồi! em
tưởng anh không muốn về với em sao? Sao
lúc nào e cũng trẻ con như thế nhỉ? Sao e
không hiểu cho anh vậy?"
- "Ukm..em trẻ con thế đấy! Anh không
chịu được thì mình chia tay đi.."
- "Em muốn chia tay chứ gì? Chia tay để em
được tự do thoải mái chứ gì? Được thôi,
anh đồng ý…"
Nó không tin được là lần này nhóc lại đồng
ý..cứ tưởng như những lần trước..nhóc sẽ
xin lỗi..sẽ bày trò cười để nó vui..nào ngờ
lần này nhóc lại đồng ý chia tay…nó nằm
im..đọc đi đọc lại cái tin nhắn ấy…mắt
nhòe đi..đúng là nó vs nhóc chia tay thật
rồi..từ nay ai sẽ chúc nó ngủ ngon? Ai sẽ
chúc nó ngay mới tốt lành..Ai sẽ bày trò
cười cho nó..ai sẽ nghe nó than vãn chuyện
học hành..ai sẽ thương nó khi nó kể về cái
tay bị đau…chẳng ai cả..ngoại trừ nhóc ra
thì chẳng có ai làm được những điều đó…
Kể từ ngày hôm ấy, nhóc không nhắn tin
cho nó…điện thoại nó vẫn im ắng suốt cả
ngày…nó nhớ..nhớ lắm…nhưng cái tính
ngang bướng của nó thì chẳng thể thay đổi
được..nó sẽ không xin lỗi đâu..nó cũng sẽ
không nhắn tin trước cho nhóc đâu..nó sẽ
cố quên nhóc..bằng cách đi lang thang 1
mình ở những nơi thật đông người..nó
đứng 1 mình trên cầu giấy nhìn dòng xe đi
qua đi lại chán rồi lại ngồi ở bến xe bus
nhìn mọi người chen chân nhảy lên xe…nó
ngồi quán nước ven đường..chẳng phải để
uống nước…đơn giản chỉ để dòng xe cộ
cuốn nỗi buồn của nó đi xa hơn…
Một tháng..hai tháng..nỗi nhớ đã vơi đi
nhiều…
- "Em khỏe không? Đang làm gì vậy? – Tn
nhắn từ 1 số dt lạ hoắc
- "Ai vậy ạ?" – Nó trả lời
- "N.Anh đây..e còn nhớ anh không?" – Tn
từ số dt ấy
… Nó không trả lời
- "Anh nhớ em lắm! Sau khi đồng ý chia tay
với em..anh đã ném cái điện thoại ra ngoài
rồi..điện thoại hỏng..sim thì mất..anh
không lien lạc được với em..nhiều đêm anh
đã khóc..nhớ lại những lúc chúng ta ở bên
nhau..em có thể trở về bên anh được
không?"
..Nó vẫn không trả lời..nó đã cố tìm cách
quên nhóc..dù biết rằng sẽ còn rất lâu nó
mới có thể quên được…mặc dù nó là người
nói chia tay..nhưng nó vẫn cảm thấy bị tổn
thương…tổn thương vì 2 tháng qua nhóc
đã không quan tâm nó…đã bỏ rơi nó…..
- "Anh yêu em, em còn yêu anh không?"
Nó vẫn im lặng….
- "Anh nhớ em!"
Nó vẫn lặng im…
- "Anh không muốn như thế này đâu…bọn
mình trở lại như xưa đi..anh muốn cùng
em đi chợ mỗi ngày, cùng em nấu cơm cho
đến hết cuộc đời…về bên anh.. em nhé!"
Nó bật khóc! Đúng là nó không thể quên
nhóc...đúng là nó vẫn yêu nhóc...
- "Em yêu anh"
.
.
.
- "Làm cái gì gõ máy tính loạn xạ lên thế
hả? Người ta được về phép lên chơi với em
còn e thì chơi với cái máy tính" - Nhóc đang
nấu cơm quay ra nhìn nó nói
- "Em viết truyện"
- "Em định làm nhà văn à? Mà viết cái gì
thế?"
- "Viết về chuyện của chúng mình..hihi"
- "Đâu đâu, cho anh xem, để anh xem vợ
anh nói xấu gì anh nào?"
- "Trời! Tránh ra! Không được xem..khi nào
truyện đăng lên xong ùi xem"
- "Có gì mà giấu diếm chứ? hừm >"<" Nhóc
vừa nói vừa ôm nó bế sang một bên..
- "Này! Em giận đấy nhé!=.="
- "Kệ, chả liên quan..AAAAAAAAAAAAAAA"
- Nhóc hét toáng khi cái tay cầm chuột bị
nó cắn một cái rõ đau
- "Chết chưa? Cái tội không nghe em"
- "Em được đấy! Để xem e chạy được đến
đâu nhé!"
Nhóc quay sang ôm nó thật chặt, đặt lên
môi nó một nụ hôn ngọt ngào...
0 comments:
Post a Comment