Đài Bắc...
Tại biệt thự trên núi Dương Minh. Một bữa tiệc sinh nhật sang trọng dành cho một người thiếu nữ đang tiến hành.
Trên chiếc bánh sinh nhật cao năm tầng do chính tay đầu bếp nổi tiếng làm đã thắp đầy mười chín cây nến, nụ cười xinh đẹp của người thiếu nữ dưới bộ lễ phục Channel nhận được rất nhiều lời khen ngợi của mọi người xung quanh cùng với rất nhiều quà tặng quý giá, nào là xe ôtô, túi xách hàng hiệu, ngọc trai...... Không còn nghi ngờ gì nữa cô chính là chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật này, nàng công chúa luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, cô sống trong một thế giới cổ tích mà ai ai cũng đều mơ ước đến.
Và tại một nơi khác ở Đài Loan, khách sạn năm sao của huyện Hoa Liên.
Căn phòng cũng sang trọng như thế, nhưng lại thiếu đi không khí náo nhiệt và bóng dáng con người, chỉ để lại cả căn phòng một màu đen u ám, lạnh lẽo cùng với tâm trạng thấp thởm không yên của một người con gái.
Cây kim giây chầm chậm di chuyển đến mười hai giờ, cô đếm thầm : "Năm... bốn... ba.... hai... một..."
"Uất Noãn Tâm, sinh nhật vui vẻ nhé!" Trong bóng tối, cô nói thầm với bản thân, muốn tặng cho tuổi mười tám của chính mình một nụ cười, lại không kìm nén được nỗi xót xa trong lòng. Hôm nay là ngày sinh nhật của cô, cũng là ngày cô bán đi đêm đầu tiên của chính mình, thật trớ trêu mà!
Trong mắt hiện lên một nỗi đau đớn, cô phải cố chịu đựng, không cho phép bản thân khóc, cô tuyệt đối không thể chọc người mua không vui, nếu không mẹ cô sẽ...
Mẹ đã nằm viện một tháng, nhưng bệnh tim của mẹ không hề có chút chuyển biến tốt, ngược lại còn ngày càng tệ hơn. Bác sĩ nói, chỉ còn cách thay tim thì mẹ cô mới có cơ hội sống tiếp. Mặc dù tỉ lệ thành công rất thấp, mặc dù cô không cách nào kiếm ra số tiền phẫu thuật nhiều đến thế, nhưng cô quyết không bỏ cuộc.
Thậm chí phải đem bán cơ thể của chính mình!
Bởi vì cô là một xử nữ, cho nên người mua đồng ý trả cô một triệu, miễn là cô có thể làm hài lòng vị khách quan trọng của bọn họ, cũng chính là người đàn ông tối nay! Cho dù người đó ở trên giường có đưa ra bất cứ yêu cầu biến thái gì, cô điều phải ngoan ngoãn nghe theo, bởi cô rất cần số tiền này!
Tiếng bước chân càng gần, cô rùng mình sợ hãi, sắp đến rồi sao?
Cửa mở ra, bóng của một người đàn ông theo ánh sáng trên hành lang hắc vào, bao trùm hết dáng người gầy gò của cô. Trong bóng tối cô giống như một con thú nhỏ sợ hãi đang run rẩy nhìn người mình sắp hiến thân, anh ta rất cao, nhưng không quá mạnh mẽ, trên người anh ta mặc một bộ âu phục sang trọng, cho dù đứng dưới ánh sáng mờ ảo vẫn toát lên vẻ tôn quý cùng kiêu ngạo của anh ta.
Cô không nhìn rõ được mặt của anh ta, chỉ có vài tia sáng phản chiếu lên khuôn mặt đó, tạo thành một bóng đen đẹp đẽ. Tuy nhiên, khi ánh mắt của anh ta từ trên cao kiêu ngạo nhìn xuống căn phòng, cả người anh ta tản ra một loại khí chất của vua chúa, làm cho cô sợ hãi. Cô căng thẳng nắm chặt lấy ngón tay lạnh ngắt, cất tiếng nói có chút mất tự chủ: "Đừng bật đèn... xin anh..."
Vừa nói dứt lời, cô hối hận đến mức muốn cắn đứt cái lưỡi của mình.
Nếu bởi vì điều đó chọc anh ta không vui, vậy tiền phẫu thuật sẽ... cô thật lố bịch mà, đã đi đến bước đường này rồi, vẫn còn muốn giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng.
Nhưng anh ta thực sự đã dừng tay lại, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn về phía người cô, làm cho hô hấp của cô bất chợt trở nên gấp gáp.
Lão già kia quả nhiên đã cất công chuẩn bị cho anh "món quà" này, một giọng nói mỉa mai hiện lên trong đầu của Nam Cung Nghiêu. Phàm là những người đã từng hợp tác làm ăn với anh đều hiểu rõ, anh không thích đến hộp đêm với bọn người ăn không ngồi rồi, cho nên bọn họ chỉ còn cách là mang người đẹp ném thẳng lên giường tặng cho anh.
Theo thường lệ, anh sẽ đuổi đi mà không thèm ngó ngàng đến, bởi vì anh chán ghét sự dơ bẩn của những cô gái đó, thậm chí xử nữ, vì tiền bán rẻ thân thể mình, làm cho anh cảm thấy thật buồn nôn.
Nhưng đêm nay, anh quyết định phá lệ!
Có lẽ bởi vì anh đã uống say, cũng có lẽ do dục vọng trong cơ thể kìm nén đã quá lâu chăng, hay cũng có thể do ngày này của mười sáu năm trước, anh nhìn thấy cô ấy, anh không muốn trải qua ngày này trong cô đơn một mình...
Cũng có thể, người con gái đang run rẩy ngồi cuộn tròn trong góc ngay trước mắt anh... đột nhiên khiến trong anh gợi lên một cảm xúc mà chính anh đã đánh mất từ rất lâu đó là... lòng hương xót!
Nói tóm lại, anh muốn cô chắc rồi!
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động...
Nam Cung Nghiêu ngồi ở bên giường, nhìn về phía người con gái vẫn còn đang run rẩy ngồi cuộn tròn ở bên ngoài cách đó vài bước, có chút buồn cười, dáng vẻ của chính mình đáng sợ đến vậy sao?
"Lại đây!" Anh hiếm lặp lại một câu nói hai lần. Giọng nói từ tính, không có chút ép buộc nào, nhưng lại làm cho người khác không cách nào chống lại.
Cơ thể của Uất Noãn Tâm hơi động đậy, nhưng vẫn không dám : "Tôi..."
"Nếu như cô không muốn, vậy cô có thể bước ra khỏi nơi này, tôi trước giờ không ép buộc phụ nữ!" Nhìn thấy cô vẫn không dám nhúc nhích, muốn cùng anh chơi trò lạc mềm buộc chặt, Nam Cung Nghiêu lấy điện thoại ra : "Tôi không ngại tự mình nói với người mua cô, cô làm tôi rất vừa ý..."
"Không cần!!!" Trong lòng Uất Noãn Tâm hoảng hốt, kích động chạy qua đó giật lấy điện thoại, do gấp gáp nên bước chân của cô chao đảo, làm cho cả người cô ngã thẳng vào lòng của anh. Trong lúc hoảng loạn cô muốn nắm lấy một cái gì đó đó để giữ thăng bằng, nhưng không biết sao lại để cô nắm trúng... cậu nhỏ của anh, khiến nó đột nhiên căng cứng lên, còn ác ý trêu chọc làm cô hoảng hốt một phen.
Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ đến tận mang tai!
Nam Cung Nghiêu từ từ dời tầm mắt xuống, đối mặt với việc đã xảy ra anh chỉ còn cách là nắm lấy bàn tay đang giữ cậu nhỏ của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu: "Tôi thích cách chủ động này của em!"
"Không, không phải....Tôi, tôi...." Uất Noãn Tâm bối rối đến líu lưỡi, vội vàng rút tay lại. Nhưng anh lại nắm lấy chiếc cằm của cô, buộc cô phải nhìn thằng vào đôi mắt xanh tựa như sói của anh, một nỗi sợ hãi dấy lên trong trái tim cô, sau đó nhanh chóng lan ra khắp người.
"Trò chơi lạc mềm buộc chặt này, chơi vui không?"
"......"
Anh không để cho cô có cơ hội giải thích, thấp giọng hỏi: "Đi, hay ở lại?"
Uất Noãn Tâm căng thẳng nuốt nước bọt, miễn cưỡng mở miệng trả lời: "Tôi, tôi không thể đi...... Tôi cần tiền! Rất cần...... xin anh đấy......."
Lại là một kẻ vì tiền mà bán rẻ chính mình! Sự chế giễu trong lòng của Nam Cung Nghiêu ngày càng sâu. Tiền, bất cứ ai cũng muốn! Có rất nhiều cách để kiếm tiền, nhưng cô lại cố tình lựa chọn cách kiếm tiền thấp hèn nhất, lấy đâu ra tư cách nằm ở trên giường của anh! Nếu không phải chết tiệt, anh bị kẹp giữa bàn tay đang đặt trên cậu nhỏ của chính mình, thêm vào mùi hương nhẹ nhàng toát ra trên người cô làm khơi dậy phản ứng!
Anh tàn nhẫn ôm lấy cô ném lên trên giường, không cho cô có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng, một tay giữ chặt lấy cổ tay của cô, tay còn lại xé rách chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người cô: "Cô muốn tiền, phải xem thân thể của cô có thể khiến tôi thỏa mãn không!"
Ở trên giường, mặc dù anh không phải là một người chính nhân quân tử, nhưng trước giờ cũng không ép buộc phụ nữ. Nhưng với cô, anh có một bản chất nguyên thủy, gần như thú tính, kích động muốn lăng nhục cô. Anh muốn biết, cơ thể của cô liệu có non nớt giống biểu hiện bên ngoài của cô không. Nếu như cô cả gan lừa anh, anh nhất định sẽ khiến cô trả giá đắt.
Uất Noãn Tâm cố cắn răng chịu đựng nhục nhã, một triệu, cô cần một triệu này... Nhưng khi anh bắt đầu tiến vào khai phá tấm màng xử nữ của cô, cô sợ hãi đến nước mắt tuông ra dữ dội, thất thanh thét lên: " Không muốn...... buông tôi ra..... cầu xin anh......"
"Bây giờ cô mới cầu xin tôi, e rằng đã quá trễ rồi!" Mắt của Nam Cung Nghiêu bây giờ hoàn toàn bị dục vọng nhuộm đỏ, đi vào cơ thể hấp dẫn của cô từng đợt một, phá vỡ tấm màng ngăn cách mỏng manh.
Cô là lần đầu tiên!
Điều này làm dục vọng trong người anh trội dậy mãnh liệt một cách khó hiểu.
Tuy rằng anh chưa từng quan hệ với xữ nữ, nhưng bộ dạng non nớt của người con gái này làm anh rất hài lòng.
Không có bất kỳ màn dạo đầu nào, cơ thể khô khốc của cô bị xé rách một cách tàn nhẫn, Uất Noãn Tâm đau lòng đến nỗi ngay cả sức để gào khóc cũng không có, nước mắt cứ men theo hai bên má từ từ chảy xuống.
Còn Nam Cung Nghiêu tinh lực rất dồi dào, trong cơ thể dường như lại đang có một ngọn lửa đang bùng cháy, cậu nhỏ lại bắt đầu kêu gào, anh chưa bao giờ một cảm giác sảng khoái to lớn đến vậy, mạnh mẽ đến đáng sợ, lòng thương xót của anh đối với cô bị dẹp bỏ, chỉ đành mất kiểm soát mà dựa vào bản năng bên trong cơ thể , không ngừng nghỉ chiếm lấy cô. Từng đợt lại từng đợt, đến nơi sâu thẳm nhất.
................
Một màn kích tình diễn ra không dứt cho đến khi trời sáng. Trải qua năm lần vận động, Nam Cung Nghiêu mới hoàn toàn thỏa mãn. Còn người phụ nữ ở bên dưới cơ thể anh đang chìm vào giấc ngủ, trên mặt vẫn đọng lại những giọt nước mắt còn chưa khô. Làn da phơi bày trong không khí trắng trong như ngọc, tựa như để cho bão táp mưa sa tàn phá, lại như một đóa hoa kiêu ngạo. Tỏa ra một mùi hương hấp dẫn đến mê người.
Anh bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ sau khi dục vọng trong người giảm bớt, người phụ nữ này ngay cả khuôn mặt như thế nào anh cũng chưa từng nhìn qua, dựa vào cái gì lại có thể khiến cho dục vọng trong con người anh trỗi dậy mạnh mẽ đến vậy, khiến anh điên cuồng mất kiểm soát – năm lần!
Do sự non nớt của cô, hay do mùi hương trên cơ thể cô? Nam Cung Nghiêu anh đây, thật không ngờ bản thân lại bị chính dục vọng trong người chi phối.
Anh đột nhiên cảm thấy rất hiếu kỳ về khuôn mặt của cô, thậm chí trong đầu còn hiện lên một ý nghĩ đáng sợ...... để cô ở lại bên anh, làm tình nhân của anh. Nhưng ý nghĩ đó chỉ là chợt thoáng qua, rất nhanh bị anh gạt bỏ.
Anh yêu sâu đậm một người con gái khác! Trừ cô ấy ra, quyết không cho phép có bất kỳ người phụ nữ nào khác bước vào cuộc đời của anh.
Đúng lúc định nhìn rõ khuôn mặt cô, thì điện thoạt bỗng nhiên đổ chuông, cô nhíu mày ưm nhẹ một tiếng.
Nam Cung Nghiêu bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ, cất giọng lạnh lùng: "Lão già kia cuối cùng cũng bắt đầu hành động rồi, tôi sẽ qua đó ngay bây giờ! Đợi đã...." Anh quay đầu đảo mắt về cơ thể đang nằm cuộn tròn, yên ổn nằm ngủ trên giường, ánh mắt trầm lại: "Gọi Hướng Vi đến khách sạch một chuyến, có một việc cần cô ấy giải quyết!"
Anh mặc âu phục, thắt caravat, chỉnh lại ống tay, cũng không thèm nhìn cô, đi thẳng một mạch ra khỏi phòng.
Ngay lúc đó Nam Cung Nghiêu không hề biết rằng, người phụ nữ mà anh chưa kịp xử lý ổn thỏa này, sẽ là người làm anh tổn thương sâu đậm nhất!
0 comments:
Post a Comment