Buồn là lúc trái tim mình thổn thức.
Đem u hoài về khoảng trống cô đơn.
Gợi nhớ, gợi thương trong lạnh lẽo vô thường.
Và thèm khát một nụ cười rạng rỡ.
Đời mênh mông, nhưng đóa vàng vẫn nở.
Biển bao la gió mãi thổi xô bờ.
Nhịp sống thường luôn hiện hữu những ước mơ
Và tim luôn khát khao như căng tràn nhựa sống.
Ước mơ tình luôn dập dồn cháy bỏng.
Bờ môi ngoan luôn thèm khát một nụ hôn.
Chỉ có Thơ với Mơ, thì thôi nhé đừng buồn.
Hoa đã nở sẽ đơm thành trái ngọt.
Đẹp hay buồn cũng đều là kỷ niệm
Thu đã tàn thì lá sẽ ngừng rơi.
Và Xuân đến sẽ đâm chồi, nẩy lộc.
0 comments:
Post a Comment