Giữa đời ta thấy mình chơ vơ
Sau rồi ta cũng chẳng thể cười nói bình yên
Mùa mưa gọi nhau đi ngang qua cửa sổ như những đoàn người hành khất
Tháng năm cứ cộm lại trong đôi mắt mình với lẽ đời tất bật
Lật bàn tay ra – bỗng thấy mình già.
Ngày kia, một gã trai về ngồi trong gian phòng mà khóc nấc ở tháng ba
Có câu chuyện buồn vui như nỗi niềm chỉ đợi gặp đúng một con người rồi được kể
Cuộn lại để gương mặt giấu vào nơi bàn tay đã kín kẽ
Rồi cứ mặc mình với hình hài của một ấu nhi
Mùa gọi mưa về, mưa lại gọi yêu dấu và mùa đi
Như sáng nay thức dậy thấy khát một niềm thương vơ vất
Bước nhẹ bằng đôi chân trần rồi ngửa lên đón những xa xôi bạt trên gương mặt
Gặp sợi tóc bay – bỗng thấy mình già.
Sau rồi cũng chẳng thể nào bình yên khi những yêu dấu đã đi qua
Ngồi xuống cho đôi mắt trĩu phục mình mà than van trên đầu gối
Ta nhận ra ta – chỉ là một kẻ cô đơn cứ luôn ép mình sống vội
Bây giờ chẳng biết làm thế nào để tiếp tục bước đi.
Bây giờ, cũng chẳng biết mình còn khát điều gì nữa trong từng nghĩ suy
Thấy cả cõi nhân sinh quá ngắn vào sâu tiếng thở
Hôm nay – có một kẻ khóc nấc xong cúi xuống nhìn mình mà bỡ ngỡ
Rồi hỏi chiếc bóng ngồi trong góc tường rằng: “sẽ đi đâu?”
Hôm nay – ta nhận ra ta có một cuộc đời đã để lạc từ rất lâu
Lúc nhìn qua ô cửa thấy mùa xuân sắp trở thành quá khứ
Trong từng giấc ngủ
Gặp đời chơ vơ!
0 comments:
Post a Comment