Đất nước ta
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
Hoa sữa thôi rơi bình yên từng dãy phố
Cái rét trăm năm nằm dài trên đường lộ
Hối hả tìm người ôm ấm cả vòng tay...
Hà Nội mùa này em có thấy đổi thay
Những con đường anh đi giờ trầm tư đến lạ
Vắng em một ngày nghe hao mòn sỏi đá
Trăm năm
Há có dài như giây phút lặng lẽ biết cô đơn?
Hà Nội ngập ngừng buông lỏng tiếng ghen hờn
Trách anh kề bên
mà tâm hồn cứ trôi về phương trời xa xôi ấy
Anh cũng chỉ biết cười khì cho qua
Khi yêu ai chẳng vậy
Nhưng là
Anh lại không biết nửa của anh giờ này
..vương vấn ở nơi đâu...?.
...
Sài Gòn vẫn thế...như cô gái tròn mười tám năm lâu
khiến người ta ghét rồi lại yêu thương nhiều vụng dại
Có con sẻ nâu mải miết trên hàng me,
đung đưa người... tự tại
Thành phố...
Thật sự không hề có mùa đông...
Ngày qua ngày, em vui vẻ ngồi ngắm hoa hồng
Dù cô đơn giữa dòng người tấp nập
Dù chênh vênh chiều về chân bước cao bước thấp
Dù câu chuyện đời riêng em khập khiễng chả có gì ăn nhập...
Thì có làm sao chứ ?
Em thích thì em vẫn cứ kiễng cao người hát khúc ca vang....
Sài Gòn mùa sang mang thoáng chốc ngỡ ngàng
Tò mò ghé mắt nhìn theo cô gái nhỏ
Co chân đếm ngón....híp mắt nhâm nhi từng buổi chiều xanh nọ...
"Có điều gì làm em vui thế,sao không kể tôi nghe?"
....
Chuyện là...
Ngày xửa ngày xưa...
Biết thừa mà vẫn ngồi nghe kể?
0 comments:
Post a Comment