Tuổi thơ tôi biết bao kỷ niệm vui buồn bên gia đình và những người thân yêu, nơi quê hương yêu dấu tôi sẽ không bao giờ quên giây phút thiêng liêng ấy, những kỷ niệm tuổi thơ sẽ chẳng bao giờ xóa nhòa!
Cuối đồng xa ánh đèn pin le lói
Đêm nhái kêu trên thửa ruộng cha qua
Là bữa cơm với vài ba con cá
Nước ào ào ....
...gió rì rào ...
Bàn tay cha mỏi tận cùng rét tháng ba
Tuổi thơ con !
Chân đất chân trần theo gót hình cha
Trời chiều hừng đông bao trùm đồng lúa thẳm
Tay cha nhẹ nắm ....
Lòng con nhẹ bẫng ....
Đâu biết được rằng Cha đang gồng gánh nặng trĩu những lo toan .
Là những đêm trăng !
Đơm tôm , bắt tép
Cảnh vật ngủ sâu - mình cha thức trắng
Mẹ khẽ trở mình ,thở dài đêm vắng
Ọt ẹt...
........ tiếng giường mọt mối đã vẹo xiêu .
Là những đăm chiêu
Lộp độp...
....... tiếng mưa trên ngói nhà rêu phủ
Mảng tường - quanh cươi tìm cách ngăn dòng lũ (cươi = sân )
Thương lấy thân con - mẹ vất vả với đời .
Trải dài phía chân trời ...
Con vẫn mải chơi
Bi mèo - lò cò , bàn chân đều đặn nhảy
Chênh chao chuồn chuồn nghịch đùa dòng nước chảy
gió luồn ngọn tóc tơ rối mẹ trồng rau .... !
Rải hạt mưa ngâu ...
...rồi ồ ạt cho những cơn rào đổ
Mùi đất bốc lên trên nền thềm đã vỡ
Chẳng kịp giờ cho mẹ dồn đống củi đã ướt dở ngoài sân .
Hơi thở gấp nhanh....
cho cái rát hanh nắng pha nồng dã
Vết nám , đồi mồi đậm dần trên má
Đã qua rồi cái duyên hồng bươn chải với thời gian
Đi qua bao năm ...
Nụ cười cha ít dần phủ màn trên khóe mắt
Thay vào đó nếp nhăn hằn khuôn mặt
Bởi con ngây dại mãi chẳng chịu lớn khôn ...
Nhọc nhằn sớm hôm
Cánh đồng cha qua cuối hoàng hôn rơi xuống
Ếch nhái vẫn kêu dưới ruộng hoa rau muống
Vẫn những vò vè mằn hăn kệ sau lưng ..
Mắt mẹ rưng rưng
Tiễn con đi xa tới nơi con vẫy vùng tung cánh
Nơi thị thành chôn chân bao người cùng cảnh
Dáng mảnh khảnh dặn dò như những lần con vấp ngã hay những lần khờ khạo mẹ dạy bảo chẳng nghe .
Rời bàn tay cha
Xa hơi thở mẹ
Cái bon chen cứ lăm le ve vỡn
Tròng mắt trong tim bỗng ngược gió cay xè cũn cỡn
.....kí ức nắng hè cũng ũn ưỡn vươn về ngoài cửa
Cánh chim lần lựa
Mệt nhoài mỏi cánh cần một chỗ nghỉ chân
Buông thõng...
....... phân vân ... !
.
0 comments:
Post a Comment