Home » » Anh đã trở về, phải không anh!

Anh đã trở về, phải không anh!

Biên tập bởi Góc yêu thương 360

Anh ơi ! Mắt em sắp không nhìn thấy gì nữa.
- Sao vậy em ?
- Em không biết. Bây giờ, em chỉ thấy được một thứ thôi.
Lúc mới nghe cô nói, anh còn bình thản hỏi lại. Nhưng, sau câu trả lời này, mặt anh bỗng biến sắc, hối hả hẳn:
- Sao vậy em ? Mắt em bị thế nào ? Có nguy hiểm không ?
- Em...
- Nói anh biết !
- Nếu... Nếu... em không nhìn thấy gì nữa thật thì...
- Thì anh sẽ làm nhiệm vụ thay cho đôi mắt của em ! Không xa em. - Anh bấu chặt lấy bờ vai cô, để khẳng định. Ánh mắt anh chan chứa sự nghiêm túc.
- Em... Bây giờ em chỉ nhìn thấy mỗi anh thôi. Làm thế nào bây giờ ?
Nghe cô nói, gương mặt anh nghệt ra. Cô cũng căng tròn mắt. Hình như, cô vừa nói một điều ngớ ngẩn. Rồi, anh chợt kéo cô vào lòng thật nhẹ, hôn lên vầng trán mà anh vẫn gọi là "bướng bỉnh" của cô.
- Lần sau, đừng làm anh hoảng thế này nữa nhé ! Hư lắm. Có biết anh rất sợ embị làm sao không ?
- Em biết.
- Thế sao còn làm anh sợ ? - Anh buông cô ra, nhéo vào mũi cô vẻ trách cứ.
- Bởi em biết khi anh sợ, anh sẽ ôm em.Em muốn được anh ôm để cảm nhận trái tim anh.
- Mỗi lần như vậy, em sẽ làm anh tổn thọ đấy !
Cô cười. Không hiểu sao cô lại cười nữa.Cô thấy hạnh phúc. Bởi dù thế, anh chẳng hề bực bội với cô.
Cô và anh yêu nhau, cũng đã hơn 2 năm. Tình cảm của họ đẹp đẽ, ít có những sóng gió xảy đến, nhưng nồng nàn mà bất cứ cặp đôi yêu nhau nào cũng mơ ước. Cô không mấy khi phải rơi nước mắt vì yêu. Dù thế... Cô cứ cảmthấy một linh tính gì đó rằng hai người không thể bên nhau mãi mãi. Phải chăng, do cô chưa có niềm tin vào tình yêu của cô với anh ? Có điều, cô biết mình yêu anh lắm lắm ! Cô đọc những tin nhắn của anh đến mòn cả mắt, nghelại những cuộc ghi âm điện thoại giữa cô và anh đến nhẵn cả tai. Lúc nào anh cũng trong tâm trí cô. Bao kỷ niệm bên nhau đã chốt vít vào tinh thần người con gái 22 tuổi.
Anh là con trai duy nhất trong gia đình. Dưới anh còn có cô em gái ít hơn anh 3 tuổi. Bố anh đã mất do sức khỏe yếu vì thương tật sau chiến tranh. Còn lại mẹ tần tảo nuôi dưỡng, chăm bẵm hai anh em anh nên người, khiến anh càng thấm thía giá trị của chữ hiếu và chữ nhân. Vì thế, anh sống có đạo đức, cật lực học tập, rồi hết mình phấn đấu trong công tác sau khi được nhận vào một cơ quan lớn của Quốc Gia để làm việc. Người thanh niên như anh là niềmtự hào của gia đình. Bên nội bên ngoại, ai cũng yêu mến, tôn trọng. Nên cuộc sống của anh không phải gặp những khó khăn đáng kể. Điều kiện vật chất cũng không thiếu thốn. Chỉ có điều mẹ anh mắc bệnh đục thủy tinh thể, từng phải phẫu thuật một lần nhưng triệu chứng mắt mờ vẫn thường xảy đến. Nên, anh rất lo cho mẹ. Anh thường nói với cô, mẹ là người mà suốt đời anh cần và yêu thương. Anh muốn sau này anh và cô có xây dựng cuộc sống riêng với nhau thì cũng sẽ ở chung với mẹ. Côlúc nào cũng trìu mến nhìn anh:
- Em thích anh như thế ! Không có mẹ làm sao em có được anh của ngày hôm nay.
Anh xúc động vì tình cảm hiếu lễ của người yêu, thường đặt lên môi cô nụ hôn đầy trân trọng.
- Anh à !
- Sao em ?
- Em... đến khi nào em ra trường, xin được việc xong mình kết hôn luôn anh nhé ! - Cô thẹn thùng nói với anh. Gương mặt đỏ hồng lên, bàn tay cô bối rối và đôi mắt tránh nhìn vào anh.
- Em từng nói với anh không muốn mất tự do sớm mà.
- Đó là trước khi em hiểu anh lo cho mẹ như thế nào. Bây giờ hiểu được rồi... Em muốn cùng anh chăm sóc mẹ.
- Em có đành lòng để bố mẹ Vợ của anh phải xa con gái sớm không ?
Cô chợt sững lại...
- Xem em kìa ! Mới chỉ nghĩ một mà chưa nghĩ hai. Ngốc quá ! - Anh mắng yêu cô.
Cô chủ động ôm lấy anh từ phía nghiêng ( đang ngồi bên cạnh ):
- Em tin anh cũng sẽ hiểu bố mẹ là cuộc sống của em. Anh sẽ như em đối xử tốt với bố mẹ của em nhé ! Dù em có về nhà anh đi chăng nữa... Anh cũng... - Chợt cô như lạc giọng đi.
Anh cảm nhận có nỗi niềm riêng của cô như sắp rơi xuống. Tim anh bỗng nhói đau. Thương khôn xiết người con gái trẻ trung và lương thiện. Anh biết cô đang nghĩ đến ngày không còn được ở bên bố mẹ ruột...
- Anh hiểu mà. Người yêu ngốc của anh! - Anh lặng đi, giữ cánh tay cô đang quàng qua người.
Cô áp chặt lấy người yêu:
- Em yêu anh ! Em yêu cả mẹ của anh !!!
Khoảnh khắc ấy của họ như thể bức tranh tình yêu hiền hòa, lung linh làm rung động lòng người.
Anh chính thức đưa cô về nhà, ra mắt mẹ và người thân. Ai cũng nhìn cô bằngánh mắt đầy thiện mến. Ngay cả em gái của anh hơn cô một tuổi, cũng hết lòng ủng hộ chị dâu tương lai. Mẹ anh thì khỏi nói là cưng cô như thế nào. Họ hòa hợp đến mức em gái anh phải thốt lên: "Không biết rút cuộc ai mới là con gái của mẹ ?" Nhìn cảnh người yêu với mẹ quấn quýt bên nhau, cô nhổ tóc sâu cho mẹ, chăm sóc mắt cho mẹ, cùng mẹ vào bếp nhặt rau cỏ nội trợ... Anh cảm thấy trái tim xôn xao mơ về ngày cô chính thức trở thành "bạn đời". Anh không muốn mất người con gái đặc biệt như cô dù chỉ là khoảnh khắc thoáng qua trong suy nghĩ. Thi thoảng cô đang làm gì đó, lại ngước nhìn anh một cái mà cười làm anh càng yêu cô say đắm hơn.
Họ hay cùng nhau nghe nhạc. Những giai điệu trầm bổng, da diết của các bản hòa tấu không lời nhưng ngọt ngàocũng như tình yêu của họ, không nói thành lời mà vẫn cảm nhận rõ từng rung động hướng đến trái tim nhau. Trong cái không gian trữ tình chất chứaâm nhạc ấy... họ đã một lần thực sự thuộc về nhau. Đó, là lần duy nhất cả hai cùng đồng điệu mà quên đi cái gọi là lý trí. Họ hòa quyện yêu thương theo từng giai điệu nhạc không lời và họ bị lỗi nhịp... Hạnh phúc tràn ngập, sự trân trọng nhau của họ đã không có chỗ cho kẻ thứ 3 nào xen vào được trái tim.
Thêm 2 năm yêu nhau nữa, tình cảm vẫn cứ chan hòa hứa hẹn một tương laitràn đầy hạnh phúc. Gần đến ngày họ trở thành của nhau bằng hôn thú, thì anh được cử đi công tác ở nước ngoài trong khoảng một tuần. Tuy khá cập rập, nhưng đây là cơ hội để anh khẳng định năng lực của mình trong công tác, nên ai cũng ủng hộ. Ngay cả bố mẹ của cô cũng nói "anh hãy an tâm làm tròn công vụ". Còn việc ở nhà thì người thân sẽ chung tay thu xếp, hứa sẽ mang đến cho anh với cô một hôn lẽ hoàn hảo. Anh nhìn cô. Có vẻ như điều anh lo lắng nhất là phía người yêu. Chắc cô sẽ tủi, vì chỉ còn khoảng hai tuần là cưới rồi, mà không có anh kề cận cùng cô đi sắmsửa cho ngày trọng đại ấy. Đôi mắt cô đượm buồn, gương mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười khích lệ. Anh chợt thấy saomà người yêu của anh thánh thiện thế!? Cô chẳng khi nào thiếu hiểu biết và gây áp lực nặng nề cho anh, mà luôn bao dung, đồng cảm. Anh thầm biết ơn cuộc đời cho anh may mắn được là người bước vào trái tim cô...
Buổi tối trước khi anh đi, họ gặp nhau. Cô sóng sánh trong bộ váy cam dịu dàng, mái tóc xoã mượt mà điểm vài phụ kiện cài kẹp duyên dáng và cô đi đôi giày cao gót. Đây không phải là phong cách anh thường thấy ở cô. Trước giờ trong mắt anh, người yêu lúcnào cũng hồn nhiên, hoạt bát bởi sự giản dị không kiểu cách. Hôm nay, cô như lột xác kiều diễm lạ. Anh không khỏi choáng ngợp. Họ sánh bước đi trênphố đêm, tay trong tay như lạc vào ảo mộng.
- Hôm nay người yêu anh đẹp lắm ! - Anh khẽ siết lấy bàn tay cô. Vẫn cùng thả bước.
- Em đẹp sẵn rồi mà. Tiếc là mình chưa chụp ảnh cưới để anh thấy cô dâu của anh xinh như thế nào.
- Anh có thể tưởng tượng được mà. Chắc là sẽ xinh hơn thế này ! - Anh cười.
- Em cố tình để anh thấy em đẹp trong tối hôm nay. - Cô vẫn là cô với cá tính vốn có, nhưng gương mặt rất nóng. Không hiểu sao có một linh cảm bất an. Nụ cười của cô vì thế mà chấp chới.
- Em thực sự rất đẹp ! Anh biết từ lâu rồi mà. - Anh chợt dừng chân, đối diện cô và hai bàn tay nhẹ ôm lấy bờ má đang có nhiệt độ ấm bất thường của cô.
Ngước nhìn gương mặt anh: Đôi mắt, sống mũi, vầng trán, đôi môi anh... Tự nhiên cô có ý nghĩ nó sắp tan biến. Cô bỗng thấy trống rỗng

0 comments:

Post a Comment