Home » » Em gái tôi yêu chồng tôi

Em gái tôi yêu chồng tôi

Biên tập bởi Góc yêu thương 360

- Tôi như rơi vào hố sâu khi em gái của chồng mình thổ lộ : "Trái tim em đóng băng, không thể run lên với bất cứ người đàn ông nào? Nó chỉ có thể bồi hồi trong lồng ngực và neo lại ở mỗi một người, là ai không lẽ chị không hề cảm nhận được sao?"…
Tôi và Hoa là bạn học với nhau từ thời cấp hai. Hoa là một người con gái đẹp nhưng rất lạnh lùng, kiêu kỳ với tất cả mọi người. Nhưng với riêng tôi thì lại hoàn toàn khác.
1248938241-anh-khong-the-quen-em-4
Vì rất thân với nhau, mỗi lần càu nhàu hay giận ai, Hoa lấy xe chạy vèo đến gặp tôi, xả hết bực dọc trong lòng cho tôi nghe. Bù lại, những lúc rảnh, tôi cũng thường sang nhà Hoa để "tám" đến hết những chuyện trên trời dưới đất mới thôi. Điều lạ là tôi chẳng thấy chàng trai nào bên cạnh Hoa. Có lẽ là do Hoa rất lạnh lùng, thờ ơ với con trai.
Khác hẳn với em gái của mình, anh trai Hoa lại rất dịu dàng và thân thiện. Ngay lần đầu tiên gặp lúc anh vừa mới đi du học nước ngoài trở về, tôi đã nhận ra mình thích anh. Rồi tôi và anh gặp nhau thường xuyên hơn.
Biết chuyện, Hoa tìm cách tránh mặt tôi. Ở Hoa có một nỗi buồn gì đó hoặc một tâm sự gì đó được giấu kỹ trong lòng không cho ai biết. Một hôm Hoa hẹn gặp riêng tôi, nghiêm nghị nói: "Bồ hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi đến với anh mình nhé". Giọng điệu và ánh mắt của Hoa khiến tôi có cảm giác hình như Hoa không muốn tôi làm chị dâu.
Nhưng rồi tôi và anh Hoa cũng đến với nhau. Sau đám cưới, tôi về sống chung một nhà với Hoa. Những ngày đầu, Hoa vẫn cố tình né tránh tôi nhưng dần dà sau đó, Hoa vui vẻ hơn, bớt u buồn, thậm chí hay tìm cách gần gũi với tôi hơn. Nhưng Hoa vẫn không lấy chồng. 
Từ lúc về ở chung tôi chưa bao giờ thấy Hoa dẫn người đàn ông nào về nhà, dù chỉ là bạn bình thường. Trái lại, sau ngày làm việc, Hoa dành hết thời gian cho gia đình, chính xác là cho tôi. Thường khi đi làm về, Hoa ôm chầm lấy tôi rồi hôn một cái chẳng ngại ngùng gì. Có khi còn bình thản ngồi vào lòng tôi ngay tại phòng khách xem ti vi. Nói thật, thân và sống với nhau bao nhiêu năm rồi nhưng tôi vẫn có phần dị ứng với điều này. Tôi có nhắc nhở về sự đụng chạm thì Hoa lại cười hề hề: "Tại em quý chị nên mới thế!". Có lần khác vào phòng tôi hứng chuyện, Hoa còn vô tình đòi ngủ chung với chị dâu, báo hại anh trai phải đi tìm chỗ khác mà ngủ…
Sau bao nhiêu chuyện như thế, mọi người nghiêm khắc góp ý, Hoa có giữ chừng mực. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn, đâu lại vào đấy. Bi kịch thật sự chỉ bắt đầu từ một đêm đông rét mướt, chồng tôi đi công tác, còn Hoa trở về nhà trong trạng thái say xỉn và vô tình đột nhập vào phòng tôi. Bị mất giấc ngủ, bực mình tôi hét lên : "Sao suốt ngày em chỉ biết lo chơi bời thế, không biết rằng ba mẹ đang sốt ruột về chuyện chồng con của em sao?". Hoa lè nhè đáp : "Em có muốn như vậy đâu chứ. Nhưng tại sao trái tim em đóng băng, không thể run lên với bất cứ người đàn ông nào? Nó chỉ có thể bồi hồi trong lồng ngực và neo lại ở mỗi một người, là ai không lẽ chị không hề cảm nhận được sao? Em biết là mình đã sai khi cứ mải miết chạy theo ảo ảnh mà mãi mãi không thể nào thuộc về mình…".
Tôi như đang rơi xuống một cái hố sâu khi em chồng nói yêu mình. Tôi cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết sự chơi vơi, chênh vênh về sự luyến ái của Hoa và hiểu ra vì sao bao năm nay Hoa vẫn không chịu lấy chồng.
Tôi trở nên hoảng sợ. Trong suy nghĩ của tôi, chúng tôi mãi mãi vẫn là chị dâu em chồng, là hai đường thẳng song song, chỉ ở cạnh nhau, nương tựa vào nhau nhưng không thể là giao điểm được.
Tôi phải làm gì đây? Có nên tiếp tục sống chung trong một mái nhà?…

0 comments:

Post a Comment