Hãy sống, hãy yêu, hãy làm gì để mình đừng phải hối hận. Đừng bao giờ đem lý trí và tình yêu ra so sánh rồi đến khi nhìn lại mới biết mình đã sai...
***
2h00 ngày 23/09/2013. Cách đây vài giờ tôi có đi liên hoan, bà chị họ tôi đi nước ngoài. Và tôi lại gặp em. Dù không nói chuyện, dù chỉ nhìn thôi nhưng em vẫn làm tôi nhớ, khó ngủ quá viết ra vài dòng này hi vọng sẽ dễ ngủ hơn...
...Tôi và em, quen nhau thật tình cờ trong ngày lễ thành hôn của người anh họ. Ngày ấy, em mới là một cô học sinh lớp 11, vẫn còn vô tư, vui tươi, hồn nhiên và hay cười. Còn tôi, 1 cậu sinh viên năm 2 tại một trường đại học.
Tôi còn nhớ cái ngày hôm ấy, gặp em tôi chỉ dám nhìn trộm từ xa. Người con gái cao, dáng đẹp, tóc búi củ hành, đôi mắt tây tây và có một nụ cười khiến tôi phải chú ý. Em tên T họ đằng ngoại của anh tôi và dĩ nhiên tôi họ đằng nội. Cả buổi hôm đó tôi và em cùng phụ đám: chạy bàn bưng cỗ trông xe... Và càng thế tôi lại càng có cơ hội nhìn trộm em nhiều hơn.
Lúc đó đầu tôi chỉ có thắc mắc lớn nhất: Em có người yêu chưa nhỉ?? Thật sự rất muốn nhưng tôi lại dát mà chẳng dám lại gần hỏi chuyện làm quen. Thế rồi khi đến tối công việc chuẩn bị gần như đã xong, có thời gian rảnh vậy là anh em tập trung lại chơi đánh bài. Tôi và em đều có mặt, chéo cánh, em thắng rồi tôi thắng. Lần lượt từng vết nhọ nồi được bôi lên mặt hai đứa. Nhưng có một điều là chẳng đứa nào dám bôi đứa nào tất cả đều nhờ một nhân vật trung gian là thằng em họ của tôi... Nói chung là vui khi có cơ hội ngồi cùng em và được nhìn công khai nữa chứ. Nếu chỉ như vậy thôi thì chẳng có gì để kể. Nhưng rồi lúc em ra ngoài tôi nhanh tay lấy được điện thoại em và nháy sang máy mình lấy số...
22h, em ngủ ở lại còn tôi về nhà mình. Và tất nhiên khi đã về nhà tôi không quên nhắn tin trêu chọc em. Kể cho em nghe cảm giác của mình đang trong chăn ấm khi mà em vẫn còn phải rửa bát nửa đêm... Có vẻ bức xúc nhưng kệ: Chúc em sớm rửa bát xong và tôi thảnh thơi vất máy đi ngủ.
Sáng hôm sau lúc tôi dậy được và sang nhà anh họ thì cũng đã muộn rồi. Khá là vui khi vừa đến đã thấy em tất bật mà chạy cỗ tả tơi. Có vẻ như em biết được ánh mắt nhìn đểu và cười khẩy của tôi nên em tỏ vẻ căm phẫn lắm. Nói thật là lúc ấy tôi khá là sung sướng. Không phải vì em đang vất vả tôi nhàn hạ mà là em và tôi đã có khoảng cách gần hơn rồi... Xong đám cưới ấy, thì tất nhiên là ai về nhà đấy và câu chuyện của tôi và em cũng bắt đầu...
Tôi biết rõ một điều, một sự thật với bản thân tôi lúc ấy là tôi đã thích em rồi. Nhưng tiếp những ngày sau đó dù cho cả hai có nhắn tin, có vui vẻ, có gần gũi như nào thì tôi vẫn phải tự nhủ rằng không được thích em, không được tiến thêm nữa. Lỗi là do tôi, trước lúc gặp em tôi đã từng ngỏ lời yêu 1 cô gái khác. Nhưng điều đáng nói là cô gái ấy trả lời chưa muốn yêu bây giờ mà muốn học xong ra trường mới nghĩ đến tình yêu. Cô ấy cho tôi một cái hẹn: Nếu khi cả hai ra trường mà tôi vẫn yêu thì cô ấy sẽ chấp nhận nhưng với một điều kiện cả hai không được nhắn tin, không được liên lạc, không được có bất kì một mối quan hệ nào hết.
Bạn bè ngăn cản và mọi người phân tích rằng: Đừng điên, đấy chỉ là lý do để cho tôi quên người ta thôi. Nhưng tôi vẫn đánh liều mà đồng ý với cái lời hứa ấy. Như mang án trong mình. Nên tôi thật sự rất khó xử, chẳng dám yêu em và cũng không có cớ gì mà chấm dứt với người kia. Để rồi thời gian cứ thế trôi. Tôi vẫn nhắn tin, em vẫn quan tâm. Tôi đã làm em hi vọng và rồi em yêu tôi. Rồi đến khi mẹ tôi biết, họ hàng biết mà trong khi bản thân tôi lại chưa thể sẵn sàng đón nhận tình cảm của em. Hay nói đúng hơn là không dám đấu tranh vì người tôi yêu. Tôi áp lực lắm.
Mẹ tôi cấm vì em còn bé và vì tuổi em và tuổi tôi xung khắc. Rồi bác tôi là cô ruột của em cũng khuyên tôi nên thôi vì bố em rất nghiêm nên yêu bây giờ là không thể được. Và điều đau đầu nhất là cái lời hứa kia của tôi với người con gái kia. Tất cả dồn lại vào tôi. Thế rồi tôi đã làm tổn thương chính người con gái yêu mình, chính người mình yêu, người mà lần đầu tiên cho tôi biết cảm giác được yêu như nào... Tôi quyết định quên em! Cảm giác lúc ấy thật vật vã. Bình thường thì em và tôi vẫn nhắn tin vẫn quan tâm. Nhưng khi quyết định vậy tôi đành đưa điện thoại cho bạn cầm. Gần 1 tháng trời không liên lạc với em. Bản thân tôi thì như điên chứ chẳng dễ chịu gì. Nhớ em...Và tôi biết em cũng vậy... Có lẽ tôi đã làm em tổn thương quá nhiều rồi.
Rồi thời gian trôi, tôi và em chẳng còn liên lạc gì nữa. Và rồi đến cái ngày mà tôi được ưu ái nhất. Ngày tôi tròn 20. 00h00 hôm ấy, em nhắn tin chúc tôi sinh nhật vui vẻ, cùng với một vài tin nhắn của mấy đứa bạn thân. Tin nhắn của em làm tôi bất ngờ nhưng cũng làm tôi phải suy nghĩ. Tại sao em vẫn quan tâm tôi, tại sao em vẫn nhớ ngày sinh nhật tôi dù cho tôi đã đối xử với em như vậy. Tôi cảm ơn em và thực sự không dám nói chuyện nhiều vì bản thân tôi cảm thấy có lỗi với em nhiều lắm. Chiều ngày hôm ấy, em gọi tôi ra đưa quà sinh nhật cho tôi. Nói thật là tôi không muốn nhận. Gặp em lúc ấy tôi thấy mình nhỏ bé quá, thấy mình không xứng đáng với món quà này, với sự quan tâm này. Tôi không dám nhìn vào mắt em. Cố mím môi. Rồi mấp máy 1 câu "Cảm ơn em, anh đã dặn đừng tặng quà anh mà".
Tôi nhớ rõ cái ngày hôm ấy, cái khoảnh khắc ấy. Khoảnh khắc mà em đưa quà cho tôi, em cười gượng và tôi cũng cười gượng. Giây phút trao quà cứ như là Cô chủ nhiệm phát bằng khen cho học sinh cá biệt ấy, gượng gạo và cứng nhắc. Hay là do tôi quá nhạy cảm nên có cảm giác vậy.
Không dám đứng với em lâu, tôi về ngay sau đó. Đến tận cuối ngày hôm ấy, người con gái kia cũng không hề có 1 tin nhắn chúc tôi sinh nhật dễ chịu. Tâm trạng ngổn ngang về em lại cộng thêm một sự vô tâm lớn. Khiến tôi có cảm giác mình như 1 thằng hề trong tình yêu vậy.
Và rồi điều gì sai trái cũng không được bền lâu. Một ngày, khi tôi chủ động liên lạc với người con gái kia thì nhận được một tin nhắn trả lời rằng: Tại sao anh vẫn chưa quên em? Cảm giác của tôi lúc ấy thật sự là không thể tả nổi. Đau vì mình đã quá mù quáng. Tôi buồn và tôi lại nhớ em, nhớ nhiều lắm, muốn nhắn tin cho em lắm nhưng thật sự không dám. Và cũng chỉ vài ngày nữa thôi là đến sinh nhật em rồi. Sinh nhật em ngày (13/10)* tôi nhớ là vậy. Rồi ngày ấy đến. Tôi đặt bánh sinh nhật cho em. Tôi không dám đến vì tôi sợ cái cảm giác nhận quà của em sẽ giống như cảm giác của tôi ngày xưa. Và tôi cũng sợ nhìn thấy ánh mắt của em, sợ em gặp tôi xong em sẽ buồn...
Vậy là tôi quyết định ở nhà và nhờ một đứa bạn mang đến. Tất cả bình thường cho đến khi tôi biết được sinh nhật em là ngày 12. Thế đấy, tôi tệ vậy đấy. Tặng quà nhầm ngày. Thật hài hước nhưng thú thật là tôi cứ đinh linh chắc nhẩm là ngày 13 không sai vào đâu được. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua. Em vui vẻ đón nhận món quà hậu sinh nhật của tôi mà không trách không ghét không 1 chút buồn. Em lại hi vọng, hi vọng một điều gì đó ở tôi dù là mong manh, tôi cảm nhận được vậy...
0 comments:
Post a Comment