"Oạch!!!"
Con bé lăn kềnh ra giữa sân trường đầy lá vàng rơi. Có cơn gió lướt qua kéo theo đám lá phượng li ti phủ lên đầu tóc nó, cả bụi nữa chứ. Thế là con bé khóc. Khóc tức tưởi như chưa bao giờ được khóc, vẫn ngồi đấy mà chưa kịp dậy, mặc cho đám giáo trình ngổn ngang vênh cái mặt lên mà trêu tức nó, mặc cho vài ánh nhìn thiếu thiện cảm và cả những tiếng cười khúc khích, con bé vẫn khóc, chẳng buồn lau đi nước mắt tèm lem trên mặt. Bỗng nhiên nó giật mình, cái giọng nói ấy như có ma lực mạnh mẽ làm nó quên cả việc… thút thít, làm nó ngẩn người, và, làm nó muốn bật dậy.
"Em không sao chứ?"
"...."
"Ô, Marketing K52 à? Tân sinh viên đúng không nào?"
"..."
Con bé đơ người, chết lịm trong cái giọng nói trầm trầm, ấm ấm ấy. Quả thật, nếu phải lựa chọn giữa việc ngồi khóc tiếp và ngắm nhìn một khuôn mặt lạ đẹp như tượng tạc trước mặt thì hẳn nhiên nó sẽ chọn việc ngắm nhìn. Nhưng, sự thật là…
"Dậy nhé! Hình như chân em bị đau nhỉ?"
Anh ấy chìa tay ra nắm lấy tay và kéo nó đứng dậy, cả tập giáo trình ương bướng nữa chứ, tất tần tật được anh nhặt lên giúp. Nó vẫn đứng như trời trồng, đôi mắt còn đẫm nước mở to nhìn anh. Nó nhớ là nó phải giữ bình tĩnh mất vài giây để có thể ú ớ cái câu gì gì đó kèm theo một khuôn mặt rất ngố, đại loại như: "Cảm ơn anh ạ! Hic!"
Những tia nắng đầu đông mang chút hơi ấm len lỏi vào góc phòng, con bé đã thôi không còn thút thít nữa, ánh mắt nhìn chăm chú vào khung ảnh trái tim treo trên tường. Trong ảnh là anh và nó giữa màu vàng bao la của hoa cải, là màu xanh của sắc trời ngày cuối thu cao vời vợi, là ấm áp và hạnh phúc lan tỏa ra từ nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt mỗi người…
Con bé lại thấy mắt mình ươn ướt, dường như nó có cảm giác gì đó nhói ở lồng ngực, dường như một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim mà nó thì lại bất lực để ngăn cản những nỗi đau đang vây chiếm lấy mình. Ngày ấy là một ngày không có nắng, ngày ấy chỉ có gió và cơn mưa lá bay trong sắc chiều buồn ảm đạm- ngày ấy, nó gặp anh.
Đi xa là nhớ phải không em?
Hình như có ai đó đã từng nói, nỗi nhớ là điều tất yếu hiển nhiên trong tình yêu. Anh thì chưa bao giờ công nhận điều đó, bởi lẽ đơn giản vì… anh chưa từng yêu-một-người-thực-sự. Ấy thế mà, từ khi quen em, biết em và yêu em thì anh ngộ ra được cái chân lý đó.
Chuỗi ngày công tác ở một nơi xa xôi bắt đầu với anh bằng ánh mắt nhìn mệt mỏi. Anh đã cố kìm lòng để lau đi dòng nước mắt lăn trên má em, nhưng dù sao thì anh vẫn nhận ra rằng tim mình đang thổn thức. Ừ, anh biết là em lo cho anh chứ, lo nhiều lắm đúng không? Nhưng dẫu có thế nào thì anh cũng không thể yên tâm khi nhìn thấy em khóc nhiều đến vậy.
Trên công trường một ngày mưa, anh đứng trú mà lắng nghe đồng nghiệp trò chuyện. Trong những câu chuyện thường ngày của đám kỹ sư ngoài xi măng cốt thép, bản vẽ thiết kế thì còn gì nữa đâu nhỉ? Nhưng hôm nay, mọi người có vẻ rôm rả nói về một cặp đôi nào đó. Ừ, anh không cố ý đâu nhưng cũng muốn lắng nghe. Lắng nghe về một chuyện tình đẹp, lắng nghe về những tình yêu được ươm mầm nơi miền đất đầy nắng và gió này.
Họ kể về một cô gái chờ đợi chàng trai mà mình yêu trong vô vọng. Chỉ vì cô ấy không nhìn thấy ánh sáng sau một tai nạn mà người yêu bỏ cô ra đi. Cô ấy khóc nhiều, đau đớn và tủi thân. Trong khi mọi người đều khuyên cô nên quên người con trai ấy vì sợ rằng nỗi đau mà cô nhận được ngày càng lan rộng ra, mà cô thì quá yếu đuối để có thể đón nhận. Nhưng, cô gái không chịu nghe lời, cô vẫn chờ, vẫn đợi và vẫn tự thắp cho mình lòng tin để yêu và hy vọng được yêu. Đến một ngày, đôi mắt cô nhìn thấy ánh sáng. Đó cũng là ngày mà chàng trai trở về bên cô. Ai đó nói rằng cô may mắn và thật hạnh phúc vì chàng trai đó quả là người tốt bụng. Không phải anh ấy bỏ đi vì sợ cô trở thành gánh nặng cho mình, mà anh đi để tìm cách cứu chữa cho cô. Và, ngày họ nhìn thấy nhau trong niềm vui vỡ òa. Để rồi, câu chuyện của họ dường như trở thành một câu chuyện cổ tích giữa đời thường mà bao người biết đến.
Hẳn là em sẽ reo vui lên vì thích thú khi được nghe anh kể lại câu chuyện cổ tích có thật này nhỉ? Anh sẽ được nhìn thấy ánh mắt em hấp háy vui, khuôn mặt tươi tắn và nụ cười khoe ra cái lúm đồng tiền tròn xoe. Bất giác, anh thấy tim mình nhói lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời. Những giọt mưa chẳng biết vô tình hay cố ý mà cứ ùa vào anh lạnh buốt. Có lẽ, cộng gồm vào nỗi cô đơn trống trải anh đang phải trải qua lúc này với nỗi nhớ em thì đủ để tim anh thấy tê cóng. Chẹp, anh nghĩ là anh sẽ bị cảm lạnh mất. Ừ, cảm lạnh vì cam tội nhớ em. Nhớ cái người lúc nào cũng nhõng nhẽo, vòi vĩnh và có thể bật lên cười khanh khách chỉ vì điều gì đó ngộ nghĩnh vô tình bắt gặp được.
"Hẳn giờ này em đã ngủ rồi nhỉ? Dù sao cũng quá khuya để anh kịp nhắn đi một tin chúc ngủ ngon. Ở cái đất đầy nắng và gió này bất chợt có mưa em ạ. Giống hệt như cái kiểu em đang vui vẻ bên anh thì ngoắt một cái quay ra làm mặt giận ấy, Ừ, rất giống! Thế mới nói, anh không thể ứng phó kịp thời được. Và cũng ngoắt một cái, nỗi nhớ em ùa về trong những câu chuyện, trong màn mưa giăng trắng xóa. Bất giác anh nhận ra rằng, mình đã có thói quen nhớ về một người nào đó - người mà luôn hiện hữu nơi ngực trái. Cũng bất giác mà anh bật lên câu hỏi: Đi xa là nhớ phải không em?"
Những cơn gió đông tràn về làm tim nó khô khốc. Nó xoa xoa đôi bàn tay vào nhau để ấm hơn lên, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang ngôi nhà đối diện. Trên ban công tầng hai vắng ánh đèn, chỉ là những tấm rèm màu xanh nhạt đung đưa theo gió. Chiếc phong linh nhỏ xinh màu tím cũng hòa vào giai điệu tươi vui nhí nhảnh nào đó mà kêu lên "Leng keng…leng keng". Phải rồi, ngôi nhà ấy giờ vắng chủ mà, anh đi để mặc cho mấy chậu cây khát nước, để mặc cho gió làm huyên náo không gian, và để mặc nó với những cảm xúc giận hờn vu vơ…
Anh không cho nó biết lịch đi công tác. Chỉ cho đến khi trước ngày đi 1 ngày, anh cười cười, cúi xuống, xoa đầu nó và nói rất nhỏ.
"Anh đi công tác nhé! Một tháng em ạ!"
"…"
"Ở nhà ngoan nhé! Về anh mua quà cho"
"Ơ… nhưng … anh đi đâu? Bao giờ thì đi?"
"Một nơi xa, có nắng và gió. Mai anh đi"
Thế là xong. Nó giận. Nó ghét. Nó đánh thình thịch vào người anh. Đánh anh mà nó thấy đau, đau đến chảy nước mắt ra đấy chứ. Đùng một phát thông báo là sẽ đi công tác, lại còn là công tác dài ngày ở một nơi xa xôi nào đó nữa. Ôi, tự nhiên nó thấy ấm ức, thấy tức tức và thấy tủi thân. Cứ như thể nó chẳng là gì quan trọng với anh cả, cứ như nó là đứa chuyên phá hoẵng chuyện của anh nên anh phải giấu kín tất cả…
Ngày anh đi, nó chẳng buồn chúc anh bình an, chẳng buồn dặn mua quà, cũng không buồn nghe điện thoại, nhắn tin gì cả. Nó để mặc anh và tự thu mình với đống cảm xúc linh tinh rối beng trong đầu. Anh có nhớ, sắp tới sẽ là ngày tròn 1 năm yêu nhau của anh và nó? Anh có nhớ không khi cứ mải bộn bề với công việc?
Và, ngày ấy cũng đến. Theo như kế hoạch thì nó sẽ rủ anh đi xem phim, sau đó sẽ đi dạo phố khi mà khắp nơi đã lên đèn. Bla … Bla… Rất rất nhiều thứ mà nó muốn làm cùng anh. Ấy vậy mà… Con bé ngồi ngẩn ngơ bên khung cửa sổ, mở toang cánh cửa ra để đón những tia nắng vào phòng. Mặc cho nắng tô hồng đôi gò má ấm áp, mặc cho gió vuốt ve làn tóc mềm, nó nhìn sang tầng 2 ngôi nhà đối diện, vẫn rèm xanh đủng đỉnh múa trong gió nhẹ, vẫn phong linh reo vui hí hửng, vẫn tối đen lạnh lẽo chẳng bóng người… Thế là nó khóc, ngồi khóc tu tu một cách rất tự nhiên. Chiếc điện thoại bỗng rung trong túi áo khoác. Với tay tắt chuông điện thoại, nó chẳng thiết nghe ngóng gì cả, cũng không cần biết ai gọi đến, nó muốn ngồi khóc cho đã đời.
Ban công tầng 2, nhà đối diện bỗng bật sáng. Ánh đèn neon xanh dìu dịu thắp lên trong mắt con bé sự ngạc nhiên. Bỗng, nó thấy bối rối. Anh mở toang cánh cửa, bước ra nhìn nó đang thút thít. Anh đưa tấm bảng trắng ra, trên đó có nét chữ nghiêng nghiêng, màu xanh nhạt:
"Yêu thương ơi, đừng khóc nhé!"
Con bé phì cười, khoe cái lúm đồng tiền tròn xoe. Tự nhiên nó thấy nhịp tim nhảy nhót đến lạ lùng, bàn tay bụng về lau đi dòng nước mắt.
Có tia nắng nào tinh nghịch cố tình đi qua, dừng chân lại, nhìn vào và giễu cợt bộ dạng khôi hài của nó. Nó mặc kệ, mỉm môi cười, nháy mắt và thì thầm rất khẽ: "Yêu thương nín rồi, không khóc nhè nữa đâu!". Gió khẽ khàng lướt lên bờ môi mềm, dường như gió chuyển lời thì thầm đến anh. Thế là, trong nắng, anh nhìn thấy nụ cười của nó xinh xắn hơn bao giờ hết.
Ngày không nắng anh thênh thang nắng trên con đường dòng người lướt qua miên man ngẩn ngơ như thơ và anh biết vẫn luôn có biết bao bóng hình đợi mong, như anh nín lặng không gian chạy đến bên em . vì ngai anh hững hờ hay ngại vì tim anh xốn xao .
ReplyDelete............................
thép hòa phát | thép hộp mạ kẽm