Ta đi tìm lại mình trong bóng đêm lạnh lẽo
Ta lang thang một mình nơi góc khuất cô đơn
Ta lạc bước trên con đường nhỏ nhưng xa tít tắp
Ta như hạt cát cô đơn giữa dòng đời xuôi ngược.
Và khi cơn giông tố đến kéo ta đi xa tận chân trời
Thì con đường ấy ta vẫn bước một mình lang thang
Dẫu biết cuộc đời này lắm đa đoan và cùng cực
Ta đã tự kéo mình lên khỏi nơi ta đã chôn vùi
Nhưng cuộc đời ơi sao mãi đẩy đưa ta lạc bước
Ta cứ đi tìm... và tìm hoài không thấy...
Nơi đâu là bến bờ bình yên cho ta
Ôi nơi đâu là hạnh phúc bình dị ta tìm
Sao cứ mãi để ta tìm hoài tìm hoài giữa bao la
Hãy cho ta tìm thấy mục đích ta vẫn bước đi...
Tìm nơi đâu lẽ sống vô thường...
0 comments:
Post a Comment